Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Tháng Hai Trời Vẫn Lạnh - Thơ Đào Văn Bình



Cho Ngọc Nga
Thư tôi viết bằng tơ trời rất  mỏng.
Trên giấy vàng của một cánh hoa tiên.
Vạn loài hoa gom đủ phấn hương yêu.
Quyện bằng mực của trái tim say đắm.
 
Cô bưu điện hãy nhẹ dùm tay nhé.
Dấu ấn ngày chỉ khẽ chạm vào thư.
Đừng mạnh tay hương phấn sẽ bay đi.
Tôi muốn giữ thư còn nguyên phong nhụy.
 
Bác phu trạm hãy nhớ dùm tôi nhé,
Beaverton là nơi đến của thư.
Đừng nằm mơ đừng quăng ẩu nó đi.
Thư sẽ lạc đến một nơi xa lạ!
 
Địa chỉ đó tôi đã in vào óc.
Đọc lại rồi sao cứ ngỡ mình sai ?
Khi đã yêu ta sợ nắng tàn phai,
Sợ tất cả, sợ những ngày dông bão.
 
Bác phu trạm số nhà ghi rất rõ.
Xin làm ơn đừng bỏ lộn nhà ai.
Tôi ở xa làm sao biết đúng sai ?
Đau khổ lắm nếu thư đề “hoàn trả”! (*)
 
Chiếc thùng nhỏ hãy giúp dùm tôi nhé.
Thư đến rồi nằm đó đợi chờ thôi.
Đừng để mưa hoen ố bức thư tôi.
Vì yêu quá tôi vun từng nét chữ.
 
Rồi chiều nay nắng vàng rơi rất nhẹ.
Đấy nàng về từ sở rất là vui.
Mở thùng ra nàng sẽ thấy thư tôi,
Nàng sẽ đọc và tình tôi chắp cánh.
 
Đào Văn Bình

1 nhận xét: