Là nhà thơ ta nghĩ có tội gì
Là thi sĩ chỉ là ru với gió
Gửi tâm tư theo vọng ảo xa mờ
Có ai nghèo hơn mấy gã văn thơ
Nên suốt kiếp trắng tay là vậy
Dẫu như thế từ đây, ta vẫn thấy
Một hồn thơ dào dạt sóng vỗ bờ
Một lòng thuyền chuyên chở vạn lời thơ
Ý cao đẹp và tình người cao đẹp
Ở thời buổi con người tâm hạn hẹp
Sống tị hiềm, tham vọng với ganh đua
Người làm thơ cho gió chuyển sang mùa
Mang hơi ấm chở che hồn đơn lạnh
Như ta đây, riêng một đời bất hạnh
Chỉ vì ta là kẻ sống cho thơ
Ba mươi năm ta đón nhận hững hờ
Chẳng ai dám yêu người thơ với thẩn
Người giỏi hơn ta, người không nhầm lẫn
Dẫu thơ người, tư tưởng vượt ngàn khơi
Người khôn hơn ta, người chẳng rong chơi
Vào những chốn của trường văn trận bút
Ta nông cạn bởi trong vài giây phút
Nghĩ rằng thơ là chứa đựng bầu trời
Có tình yêu không cần viết thành lời
Có đầy đủ hương hoa cùng vũ trụ
Nhưng thực tế phũ phàng từng con chữ
Thà lặng im mà hàm chứa ngàn sao
Ta quý người tim vọng chẳng hư hao
Xin hân hạnh đổi trao vài tâm sự …
nguyễn phan ngọc an - 2017
www.trangthongocan.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét