Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

Nỗi niềm đêm tình nhân - Thơ Bửu Truyền


Đêm nay, Lễ Tình Nhân
Trời đầy tuyết giá, cõi lòng tràn thương
Tuyết rơi lúc mỏng như sương
Ra vào thơ thẩn, lòng buồn mênh mang.
Rồi tuyết như bướm vỡ đàn
Bàn tay cóng lạnh, bàng hoàng tình quê.
Tuyết buông tưạ tấm màn che
Phủ trắng cảnh vật, xóa mờ người thương
Tuyết đổ giông bão cuồng ngông
Cuốn theo nhịp đập người trông ngóng người!
 
Đêm nay nhớ quá người ơi
Mấy mùa tuyết đổ sao người vẫn xa
Quê nhà mai nở xuân qua
Không tuyết, sao trắng tóc pha bạc màu.
Không tuyết, rét mướt đêm thâu
Đắp chăn lạnh cóng, gối đầu giá băng.
Nhắm mắt, mắt lại thấy anh
Mở mắt đi tìm anh trốn ở mô?
Anh ác lắm, ác lắm mà!
Gieo chi thương nhớ, bây giờ biệt tăm1
 
Thằn lằn tặc lưỡi đêm đêm
Dường như chia sẻ nỗi buồn riêng em
Lễ Tình Yêu đem muộn phiền
Người ta hạnh phúc, mình ênh khát tình.
Tuyết ơi! Có thấu nỗi niềm!?
 
bt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét