Ở BÊN TRỜI
(tứ thủ liên hoàn)
*
1- Nỗi sầu đọng mãi tự xa xôi,
Một thoáng qua đi mất nửa đời.
Hờ hững mây bay, sông vẫn chảy,
Bâng khuâng gió thoảng, lá còn rơi.
Chiều buông vệt nắng loang niềm nhớ,
Ngày hết bầy chim xải rã rời.
Lữ thứ trông hoài về cố quận,
Ngậm ngùi thương kiếp sống bèo trôi!
2- Ngậm ngùi thương kiếp sống bèo trôi,
Khúc hát quê hương đã nhạt rồi.
Tiếng quốc lẻ đôi đêm vĩnh biệt,
Giọng hò lỡ nhịp buổi chia phôi.
Bài thơ hội ngộ bao giờ kết,
Chén rượu tao phùng ước mãi thôi.
Bến đó bờ đây xa mấy đỗi,
Nhưng mà vời vợi cố nhân ơi.
3- Nhưng mà vời vợi cố nhân ơi,
Nắng ấm bao năm khuất núi đồi.
Quê cũ điêu tàn khi tái hợp,
Làng xưa tan tác lúc chia đôi.
Giăng giăng giông bão mờ thân phận,
Mù mịt phong ba phủ kiếp người.
Tạo hóa như dần quên vũ trụ,
Bình minh chẳng đến ở bên trời.
4- Bình minh chẳng đến ở bên trời,
Bi sử còn ghi nét tả tơi.
Đọc áng văn xưa lòng thổn thức,
Kết vần thơ cổ dạ bồi hồi.
Ngàn phương mỏi cánh chim xa tổ,
Bao bận nhớ nguồn rượu đắng môi.
Trăng tiễn mây bay về chốn ấy,
Nỗi sầu đọng mãi tự xa xôi!
*
ĐÔNG HẢI - Nguyễn Đức Hiền - 4/1997
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét