Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Cầu Vồng - Thơ Đức Hoàng


Mẹ ơi....
Tóc con mẹ bạc mất rồi...
Nhớ xưa bên mẹ, nhìn trời mưa bay.
Không ngừng kim chỉ vá may,
Trông trời nắng quái mẹ hay thở dài.

Nắng lên, mẹ ngước trông mây
Cầu vồng đôi lứa, ngăn dây mưa rồi,
Xoa đầu con, mẹ bồi hồi
Con trai nhớ nhé, cầu vồng - thôi mưa.

Giờ con xa lạ bến bờ
Đại dương cách trở, nhớ lời mẹ xưa
Mưa tan, nắng sớm đong đưa
Cầu vồng rạng rỡ, con mưa trong lòng.

Mẹ vui, trên áng mây hồng ?
Con ngồi nhớ mẹ, trong lòng đổ mưa
Miếng ngon, khăn ấm mẹ đưa...
Mẹ luôn ưa nói mẹ no, ăn rồi.
Con biết mẹ nói dối thôi
Có đâu hơn nữa, mẹ tôi no lòng ?
Tan học, con vẫn lông bông...
Khói lam chiều tối, mẹ mong con về...

Từ xa, bên mé bờ đê,
Dáng gầy bóng mẹ, đèn (dầu) hao mẹ chờ.
Tóc mẹ cũng đã bạc xơ...
Mủi lòng con trách, mẹ chờ làm chi ?

Giờ con ở mãi xa quê
Con ngồi nhớ mẹ, lòng tê tái buồn.
Bao năm con vẫn hứa suông.
Sẽ về thăm mộ; mẹ luôn với thầy...
Trời xanh nắng mật ở đây,
Cầu vòng rạng rỡ, quang mây mưa rồi.
Cơn mưa nhớ mẹ trong tôi
Sao không ngưng lại, cho tôi bớt buồn.

                                       Một ngày mưa nhớ mẹ.
 Đức Hoàng.  
(Brampton, Hè, 2015).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét