Hỡi các Bạn đã đeo hoa hồng trắng,
Hỡi những người còn hoa đỏ bên tim.
Có khi nào các bạn thấy mình quên?
Điều đơn giản để ngậm ngùi rơi nước mắt ?
Có khi nào bạn nhìn lên mái tóc?
Cuả Mẹ cha để biết bạc chừng nào?
Có nghĩ rằng đời còn chẳng là bao
lần cha mẹ ra vào bên cạnh bạn?
Có khi nào bạn nhìn lên vầng trán?
cuả song thân, khi thuyền sắp cạn dòng?
Vẫn còn hằn trên đó những nếp nhăn,
Dù bạn đã trưởng thành hay khôn lớn?
Trong đêm thâu,chẳng khi nào bạn thấy?
Đôi mắt buồn, vì bạn lệ chưá chan?
Để nghĩ rằng ngày mai mốt?rất gần,
Sẽ lià bỏ cõi trần, xa con mãi mãi.
Bạn đã quên, ít khi nhìn tấm áo,
Đã phai màu vì tần tảo nuôi con?
Ta lớn khôn,Mẹ cha xa ,xa mãi,
Ta vào đời,Cha Mẹ : KẺ LÃNG QUÊN.
Tin 4 bể 5 châu ta thông suốt,
Chuyện xa gần,tít tắp mấy đại dương.
Mà Mẹ Cha gần bên ta không biết.
Những điều Người cần thiết ở nơi ta,
Đường ta đi,Cha Mẹ sẽ dần xa,
Rồi hình bóng nhạt nhoà trong dĩ vãng.
Bạn thân yêu, đã mang hoa hồng trắng,
Có 1 thời đằng đẵng bạn đã quên?
Những bạn còn mang hoa đỏ bên tim,
Xin trân trọng đừng để rơi trên đất.
Đừng để Người già nua sa nước mắt,
Hãy yêu thương săn sóc tháng ngày còn.
Trên Đài sen,Trời Phật sẽ chẳng quên,
Con hiếu Thảo,Ngài ở bên cư độ.
Hoài Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét