Nếu là tình cờ sao lòng ray rứt?!
Mới chia tay mà hồn đã dật đờ
Đêm xuống chậm. Thơ và Người...thao thức!
Năm canh dài nằm trăn trở...mộng mơ!
Nếu tình cờ sao nụ cười e ấp?!
Mắt long lanh, môi hàm tiếu đưa duyên
Tà áo bay dìu dặt khúc hạnh tuyền
Em: trái ngọt trên cành Thơ chín mộng.
Không hy vọng nên sẽ không tuyệt vọng
Nhớ và thương là dấu ấn tình si
Em như đóa kim ngân lúc xuân thì
Vườn tôi bỗng ngát hương đêm hoa mộng.
Hoa nở vội vì lòng tôi dậy sóng
Hái tặng Em một nhánh của mê tâm
Nếu tình cờ thì Em hãy lặng câm
để hiu quạnh vẽ lối mòn tôi bước!
Thì cứ cho là tình cờ...cũng được!
Có Em trong khoảnh khắc cuộc đời
đủ cho hồn lãng đãng mãi không ngơi
để...cứ thế mà nhớ Em và kỷ niệm!
HUY VĂN
( Để nhớ Sân Cù và buổi chiều Đà Lạt 04/1972 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét