Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Chủ Nhật Chiều Không Nắng Không Mưa - Thơ Trần Văn Lương


Chiều nhếch nhác về bên ly rượu đắng,
Trời ỡm ờ, không nắng cũng không mưa.
Chặng cuối đời, vắng kẻ đón người đưa,
Lối quê cũ nhịp cầu chưa được nối.
 
Chiều Chủ nhật gió mềm tha cỏ rối,
Đường ít đèn, bóng tối thập thò sang.
Chim xa lỡ độ đàng,
Chết đói giữa mảnh vườn hoang tĩnh lặng.
 
Chiều không nắng, hồn không màng đợi nắng,
Trời không mưa, dạ chẳng muốn chờ mưa.
Gió qua thềm, lầm tưởng tiếng còi trưa,
Lòng chợt biết còn chưa nguôi kỷ niệm.
 
Giọt nước mắt giờ vô tình lỡ nếm,
Vẫn mặn chằng như nước biển ngày xưa.
Đã lâu rồi võng mẹ chẳng còn đưa,
Nhưng thương nhớ hoài dây dưa không dứt.
 
Quá khứ vỡ trên vết giày rạn nứt,
Hiện tại buồn ray rứt hóng tin rơi.
Ngẩng nhìn trời, chỉ thấy khắp nơi nơi,
Mây loang lổ như mảnh đời vụng vá.
 
Mang khối sầu đông đá,
Người đạp lá tìm quên.
Nỗi đau đớn không tên,
Theo năm tháng lại dấy lên cuồn cuộn.
 
Chúa rảnh rỗi từ trên cao nhìn xuống,
Cỏ đoạn trường từng luống trổ đầy bông.
Lá xanh kia vừa gửi xác bên dòng,
Thêm một kiếp trần ai không trọn số.
 
Người điên lần qua phố,
Không nắng chiều, bóng đổ về đâu.
Dĩ vãng đã nhạt màu,
Vẫn dai dẳng nuôi đóa sầu nở muộn.
                         x
                   x          x
Nơi đất khách, hoàng hôn đang chậm xuống,
Nhưng phút này, ở tận chốn xa xăm,
Chiếc xe tang trong nắng sớm buồn lăn,
Ai biết có một vành khăn vắng mặt.
 
Kinh cầu hồn réo rắt,
Héo hắt mắt người đưa.
Nghĩa địa nghèo, hàng bia mộ lưa thưa,
Chờ đón chuyến lữ hành vừa đến bến.
 
Từ ngày thôi chinh chiến,
Biết bao người đã vĩnh viễn xuôi tay,
Kẻ quê nhà, kẻ đáy biển vùi thây,
Từng tổ ấm phút giây đành tan nát.
 
Ngục tù chôn tiếng hát,
Chốn điện thờ, người cụng bát khua chuông.
Bầy thú dữ sổng chuồng,
Giày xéo mảnh đất buồn nay khác chủ.
 
Triệu triệu người mê ngủ,
Trầm mình trong lạc thú vui say.
Ngày ngày lo hưởng thụ, có nào hay,
Nước Việt chẳng còn trong tay dân Việt.
                        x
                   x          x
Ngày tháng cạn, máu lệ dần khô kiệt,
Cánh nhạn già sẽ gục chết tha phương,
Sẽ chẳng còn dịp trở lại quê hương,
Lang thang ngắm những con đường phượng nở.
 
Dòng nhạc cũ trào qua khung cửa mở,
Buồn như lời tiễn biệt thuở xa xưa.
Chủ Nhật chiều không nắng cũng không mưa,
Có kẻ cố bắt lòng chừa thương nhớ.
                    
Trần Văn Lương
                       Cali, 8/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét