Tỉnh giấc mê, giã từ tình hư ảo
Đã một thời xây mộng đẹp lầu hoang
Dã tràng nhọc công xây trên giải cát vàng
Trong phút chốc, sóng trừng khơi vùi lấp.
Đừng nuối tiếc cho sầu dâng tràn ngập
Người vô tâm, quay mặt, gót chân rời
Nắng hạ vàng, chiều hoang lạnh mây trôi
Thế là hết một thời đam mê ấy.
Thế là hết, câu ngân buồn đến vậy
Tháng năm dài theo mưa nắng phôi pha
Cơn đau dài đã gặm nhấm hồn ta
Từ đâu đó trong quãng sầu quá khứ.
Khi tỉnh mộng, chỉ còn đây tâm sự
Với trăng sao, với mây gió lang thang
Với hàng thông xanh mướt, nối bạt ngàn
Và nghe được lời vỗ về, an ủi.
Qua lời gió cũng thấy hồn dịu vợi
Vết thương lòng bớt loang máu hờn đau
Dù xa rồi hãy cố giữ tình nhau
Một thuở đẹp, trong đáy hồn quá khứ.
HONG VU LAN NHI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét