Em là cánh én buồn lưu lạc
Lạc cõi thơ ta chẳng ngại ngần
Xác lá mùa thu vàng mấy độ
Tưởng chừng xanh lại dưới đôi chân
Em lạc vào thơ vừa định khép
Môi đời chạm ngõ chợt run run
Vần ta chợt vỡ như băng phiến
Tan giữa vô thường giấc đỉnh chung
Em lạc làm cho ngày tháng lạc
Mất thời tiền kiếp lẫn mai sau
Bởi không cổ tích hay huyền thoại
Nên phải chia cùng một chữ đau ..
Em lạc xứ người ta cũng thế
Chữ buồn gồng gánh kiếp lênh đênh
Vì đâu đất nước còn dâu bể
Thôi biết làm sao để bắt đền...?
Nhược Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét