Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016
Lặng Lẽ Sầu Mây - Thơ Ngọc Quyên
Vẫn chiếc lá đong đưa trước gió
Vàng rơi theo nỗi nhớ xa xôi
Em ở đây tháng năm mong đợi
Ngày trở về duyên ước lứa đôi .
Từ anh đi chơ vơ góc phố
Chờ ai mà hiu hắt đèn vàng
Cho nỗi buồn đọng lại mênh mang
Một trời nhớ vấn vương hồn lỡ
Phía không anh , còn ai mộng vỡ
Dây tơ chùng nốt lặng đàn ngưng
Lời ca buồn âm vang còn vọng
Nghe yêu thương ray rức khôn cùng .
Cho vạt nắng nghiêng soi mộng mị
Đếm sao trời tha thiết sầu mây
Bao nuối tiếc mỗi mùa xuân chín
Bồng bềnh cơn mê đắm tình hoài.
Hỏi gió mưa nghe chăng tiếng gọi?
Dẫu bạt ngàn tan tác chiều trôl
Chín trái sầu , khôn nguôi niềm nhớ
Người tình ơi ! Lặng lẽ bên đời.
Ngọc Quyên
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét