Em áo trắng của sân trường hoa mộng
Bỗng một ngày quấn tang Mẹ, tang Cha
Tang người yêu điếng lòng em trống rỗng
Đâu mất rồi tuổi khép nép áo hoa
Em cũng biết trùng dương đầy sóng dữ
Biết rừng hoang Việt Bắc với Cái Cò
Biết nông sâu vùi chôn đời nhi nữ
Biết trăm năm duyên nợ một chuyến đò
Ngày tang phủ quê hương còn gấm vóc
Còn Anh Linh Chiến Sĩ nuốt hờn căm
Còn Tháng Tư dáng em mềm nét ngọc
Còn hương hoa trên mộ chỗ ai nằm
Rồi rừng lặng, gió đổi chiều bão nổi
Phím ngưng cung, dây đoạn tuyệt mệnh đàn
Phiến đá hoang khắc tên anh rất vội
Chít khăn tang em chinh phụ lỡ làng
Đấy hận khúc Bốn Mươi Năm dân Việt
Dấu tang thương của ly biệt chất chồng
Hỡi nước mắt giữa dòng đời oan nghiệt
Ơi nghẹn ngào biển khóc với núi sông
Như Thương
(Quốc hận 30/4/2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét