Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

VIẾT CHO CÔ GIÁO LAM HÀ TĨNH - Thơ Như Thương


alt


 
Cô ơi, cô có biết...
Đất nước mình có nhiều điều rất ngộ **
Khi trẻ thơ kiếm con chữ giữa rừng
Sẽ đến chỗ … quanh trường em là mộ
Em đến trường bằng một đoạn dây thừng
Đu như xiếc trên vực sâu sông suối
Gió của đồi thổi tốc áo mong manh
Bóng mẹ tiễn...một nắm cơm và muối
Ráng nghe con theo thầy bạn học hành
Cơn mưa rừng có làm em chùn bước
Rét buốt này em chịu đựng nổi không
Thương sách vở trên đầu em ... chưa ướt
Ngôi trường em xiêu vẹo giữa nắng hồng
 
Cô ơi, cô có biết...
Đất nước mình có vạn điều may rủi
Tuổi của em, tuổi cắp sách đến trường
Nhìn trang lứa em khóc thầm phận tủi
Vé số đây... chân lê khắp phố phường
Ly trà đá cho lòng em đỡ khát
Quán tình thương cơm gạo của một ngày
Biết lấy gì để cám ơn cô bác
Tạ ân lòng từ thiện - buổi cơm chay
Em mơ ước bàn tay em cầm viết
Chẳng cầm tiền, đội mưa nắng kiếm tìm
Nửa con chữ chẳng bao giờ em biết
Ta nghẹn lòng thương quá một cánh chim …
 
Cô ơi, cô có biết...
Có những em sống chung với đồi rác
Ngày lất lây theo mưa nắng đất trời
Đêm sinh ra em đã nghèo xơ xác
Rác "thành" cơm, nghề cha mẹ bao đời
Chưa từng biết mùi thơm của tóc mượt
Tuổi ngọc ngà son phấn với má hồng
Mớ ve chai, mớ phế liệu là phần phước
Bữa cơm chiều thêm chút cá no lòng
Ngày Tết đến, em chưa từng áo mới
Chưa được ngày ngủ đủ giấc thần tiên
Suốt cuộc đời chỉ nghe câu “Rác tới”
Tội nghiệp em, không sách vở bạn hiền …
 
Cô ơi, cô có biết...
Em và chữ sao lênh đênh đất khách
Tuổi thơ hồng lại tím lục bình trôi
Em nắn nót chữ Việt mềm trang sách
Ơn thầy cô, những giây phút bồi hồi
Em mơ ước được một lần lên phố
Nhìn đất bằng không dậy sóng mênh mông
Không làng nổi sống một đời thống khổ
Được một ngày không trôi nổi bềnh bồng
Biển Hồ đó chốn đói nghèo lam lũ
Nay cạn nguồn hồ trơ đáy phù sa
Làng nổi xưa và ngôi trường ngập lũ
Cũng chẳng còn, em chợt nhớ quê cha …
 
Cô ơi, cô có biết...
Có những em chưa trăng tròn mười sáu
Chưa biết mơ làm Công chúa trong rừng
Mà phải bán cả gia tài ngọc báu
Xác thân em đổi cơm áo - người dưng
Mười ba tuổi em đã là người của...
Khách muôn phương, mời gọi "chú chơi con"!
Đất phương Nam còn biếc xanh màu lúa?
Em xanh xao gầy guộc những héo mòn
Chiếc răng khểnh của Mẹ cho tuổi ngọc
Thêm chút son, lơi lả chuốc rượu người
Cửa biên giới, một lần đi òa khóc
Địa ngục này là vĩnh viễn Mẹ ơi!
 
Còn nhiều nữa... những điều chưa kể hết
Chuyện nước mình như Ngàn Lẻ Một Đêm
Có những điều nghe mà lòng lặng chết
Cô giáo Lam ơi, người có trái tim mềm...
 
Như Thương
(Cuối Tháng 4, 2016)

** "Đất nước mình ngộ quá phải không anh"- Tựa đề bài thơ của cô giáo Trần thị Lam- Hà Tĩnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét