Dân tộc Việt Nam mấy ngàn năm văn hiến
Ðâu dễ gì quên nguồn cội tổ tiên
Chân bước đi lòng nặng trĩu ưu phiền
Ngoảnh mặt lại quê hương dần khuất dạng
Mắt đăm đăm nhìn mây trôi lãng đãng
Lòng dặn lòng xin hẹn một ngày mai
Bước trở về trong rực rỡ tương lai
Ðể không thẹn hồn thiêng sông núi Việt…
Ðể không hổ danh anh hùng tuấn kiệt
Mẹ sinh ra, mẹ hãnh diện đàn con
Ý chí quật cường, trung dũng sắt son
Vì vận nước, đành cúi đầu chấp nhận !
Bốn mươi năm, nơi phương trời lận đận
Làm được gì, cho rạng rỡ tổ tông
Lo kế sinh nhai, mưu cầu sự sống
Ðất nước người, ai sống chết mặc ai…
Thời gian đâu nghĩ đến chuyện ngày mai
Ôi, mộng ước như vầng mây bao phủ
Dẫu không quên, dẫu lòng luôn ấp ủ
Ðành buông xuôi cho năm tháng dần qua
Các con đây tủi hổ với sơn hà
Chẳng thể hiện lời thề trong quá khứ
Xin gục mặt, xin một lần tha thứ
Ðàn con xưa mòn mỏi kiếp ly hương
Ðàn con xưa dầu dãi tóc pha sương
Còn đâu nữa oai hùng như thuở trước
Còn đâu nữa nhịp quân kỳ tiến bước
Ôi, chỉ còn trơ lại chút tàn hương
Thân dật dờ trong kiếp sống nhiễu nhương
Nhìn về quê Mẹ ruột đau như cắt !
Bốn mươi năm Mẹ trông chờ mỏi mắt
Ðàn con xưa, thân chiến bại không về
Ngày qua ngày trong vùng tối u mê
Miếng cơm, manh áo, biết gì hơn nữa…
Nuôi chí lớn trong óc tim mục rữa
Buông xuôi tay cho nhuệ khí một thời
Biết ngày mai có về được quê tôi
Gửi gấm nắm xương tàn trên đất Mẹ !
Hay muôn thuở là linh hồn lặng lẽ
Nơi xứ người quạnh quẻ lệ từng đêm
Bốn mươi năm…vẳng tiếng Mẹ ru êm
Con ơi…uống nước nhớ nguồn…đừng quên…
nguyễn phan ngọc an - 2016
www.trangthongocan.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét