Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

CÁO TRẠNG - Thơ Huy Văn


Khi chúng vẫn cố tình nhồi sọ nhân dân
bằng học thuyết lỗi thời của xác ướp
là đã hiện nguyên hình một đảng cướp
chuyên gieo rắc bạo tàn và chủ nghĩa phi nhân!

Khi chúng rước Tàu phù vào đất tổ
là đã cam tâm chọn kiếp nô tài
70 năm! Chúng đội Bắc Kinh, đạp Dân khổ
Rõ mặt bạo quyền, còn che mắt được ai?!

Khi chúng nói suốt đời trung với đảng
là đã mặc nhiên từ bỏ làm người
để thoái hóa thành một loại đười ươi
chuyên bắt chước và nghe lời giặc Hán.

Khi biển, đất của Ông, Cha chúng đem ra bán
là chỉ để cùng nhau tham nhũng, chia phần
Có chút tình nào dành cho Nước, cho Dân
hay mặc kệ tiếng kêu gào, than khóc!?

Khi chúng đua nhau xây nhà lầu,cao ốc
là cốt phô trương bộ măt hoang đàng
Giàu có gì!? Toàn hào nhoáng, khoe khoang!
Không nhân nghĩa, chẳng tự tình Dân Tộc!

Khi chúng cam tâm cúi đầu làm nô bộc
là mang vào thân án vạn cổ tội đồ
Chúng chẳng màng che đậy gốc vong nô
Chẳng liêm sĩ, không mảy may ngượng ngập!

Vậy mà cứ lớn mồm tung hê Độc Lập!
Tự Do cái giống gì khi lòn cúi ngoại bang
Khi chúng đưa tay nâng mười sáu chữ vàng
đã là lúc tự mình tròng dây... thắt cổ!

Thương quê hương cứ miệt mài khốn khổ
Hạnh Phúc nơi đâu hay chỉ thấy thương đau?!
Ở phía sau cảnh phố xá muôn màu
là địa ngục trần thân của cảnh đời lam lũ.

Sau hơn 40 năm
chiếc bánh vẽ về cuộc đời no đủ
đã trở thành mật đắng nuốt không trôi
Đồng bào ơi! Giờ đã muộn lắm rồi!

Chờ gì nữa?! Hãy cùng nhau...vùng dậy!


HUY VĂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét