Thứ Năm, 7 tháng 4, 2016

BỐN MƯƠI NĂM RỒI GIẢI PHÓNG - Thơ Đông Hương Tôn Nữ


 tháng Tư về đó, vời quê Mẹ 
hai chữ Việt Nam ngỡ đã quên 
 vì nửa đời người, xa quá trẻ 
may tên mình, tên một giòng sông. 
. 
 từng chặng nhớ len vào kỷ niệm  
 núi rừng, đồng lúa mạ xanh um 
 hoa ngô đồng thắm, hàng tre trúc 
 ngọn khói cơm chiều, đống rạ rơm. 
. 
 trở lại ngày vui nào tuổi ngọc 
 lội ruộng đầy sình, chân đĩa đeo 
 chiếc cầu khỉ bắt ngang ao vịt 
 cò, vạc rình tôm trốn dưới bèo. 
. 
 ngôi miễu đầu làng, con đường đất 
đàn trâu nhai rạ ngắm hoàng hôn 
 thuở ấy thanh bình, chim cu gáy 
 trên thuyền giở vó, cá đầy sông... 
. 
 sao bốn mươi năm rồi giải phóng 
 bé không đi học, theo trâu cày 
 ruộng không xanh lúa, đồng hoang trống 
 chim bỏ tồ về đâu đêm nay? 
. 
 
. 
 không ưng, mà vẫn hai giòng lệ 
nhìn cây bàng chết, mái tranh xiêu 
 bụi đường che áo em đầy vá 
 anh nạng, ngồi rê thuốc, ngắm chiều. 
. 
 chị lượm ve chai ra chợ bán 
 mua đủ chút dầu, một mớ rau 
 chiều nay dư nửa nồi cơm hẩm 
 chút mắm sặc, bông bí chấm chao. 
. 
 Mẹ ơi! con sống bình yên quá 
 trên đất người. Nay giữa tháng Tư 
con trở về thăm quê hương cũ 
trong mắt còn in bóng lửa thù.
Đông Hương Tôn Nữ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét