Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Anh gọi tôi là trăng - Thơ Quách Như Nguyệt




Anh gọi tôi là trăng
Cái tên nghe là lạ
Chỉ gặp nhau một lần!
Mà không thấy cách xa
*
Anh là của người ta
Chứ nào của riêng tôi
Nhưng sao thấy bồi hồi
Mong gặp anh chi lạ
*
Mặt trăng và mặt trời
Nên suốt đời chẳng thể
Mình chẳng thể nhập một
Dù chung một bầu trời
*
Muốn là ánh trăng rằm
Theo dõi bước anh đi
Chẳng dám ước hẹn chi
Dù trăng thương anh lắm!
*
Anh và trăng, khoảng cách
Mình giữ cho đẹp nha
Trăng biết phận mình mà
Chẳng để anh xót xa
*
Có duyên nên mình gặp
Có duyên mình thương nhau
Nhưng duyên mình chỉ thế
Đừng tiến tới, hẹn thề!!!
*
Trăng, trời… cách xa nhau!
Thôi anh là ngôi sao
Đứng gần bên trăng sáng
Đêm đêm sao rực rỡ
Mãi mãi sáng, không mờ
*
Anh, ngôi sao sáng nhất!
Cho trăng đỡ lạnh lùng
Anh, ngôi sao đẹp nhất
Tình chúng mình mông lung!

Quách Như Nguyệt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét