Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

La Lùng - Một Bóng - Thơ Hoài Hương


Nửa đời hạnh phúc đã xong,
Nửa đời còn lại cô đơn lạnh lùng.
Ngoài song,Thu đã bao lần?
Lá xanh rồi cũng võ vàng hắt hiu.
Soi gương,tóc đã về chiều.
Xuân qua Đông lại,tiêu điều tuyết sương?
Thì thôi,2 chữ Vô thường,
Người đi thì đã,vấn vương chi hoài.
Trái tim tưởng đã nhạt phai,
Bỗng dưng ấm lại bởi SAO LẠ LÙNG.
Đêm đêm tỏa ánh lung linh,
Hình như có chút nhớ nhung rộn ràng.
Mùa Xuân có đổi lá vàng?
Có không,thì cũng mơ màng cho vui.


HOÀI HƯƠNG



 MỘT BÓNG

Đường nưả khuya,sương mịt mờ buồn bã,
Tan ca về ,phố xá đã vắng tanh.
Vài chiếc xe đêm hối hả lướt nhanh,
Như chạy trốn,càng thấy mình cô quạnh.
Parking vắng ngắt,
Chẳng có ánh đèn nhà,
không ai ra mở cưả,
Bếp nước lạnh tanh,
Bàn ăn trơ trọi,
Ta rã rời ,mệt mỏi,lòng đau.
Ghế bàn im lìm,chẳng hỏi,
Tủ ,giường,chăn gối lặng thinh.
Người đã đi,dứt bỏ ân tình.
Quên quá khứ,quên ngày mình ấm lạnh.
Người ra đi để gối chăn quạnh quẽ,
Người đi rối,sương gió để nơi đây.
Weekends,Hollydays ,
Lang thang chân bước.
Phố quen mình,mà tưởng lạc chốn nao.
Khuya ghé quán,2 phin cà phê đắng,
Thuốc châm hoài,
lòng cuộn sóng trùng khơi.
Người đi qua đời tôi.
Như bóng mây trôi,như giòng thác đổ,
Không quay lui,không ngó lại bao giờ.
Người nỡ đành quên,?
Tôi còn vẫn nhớ.
Khói thuốc mờ,
Đèn một bóng cô đơn

HOÀI HƯƠNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét