Tưởng Quên....Vẫn Nhớ
Số phone em ...xoá rồi trong bộ nhớ
Ta giờ đây như chim sáo sổ lồng
Khung trời cao vẫn xanh màu tình tự
Những ngày buồn cũng theo sáo sang sông ...
Sáng hôm nay ghé cà phê Tình Nhớ
Kêu một ly sinh tố rất thơm nồng
Không hút thuốc để cho đời vẫn đẹp
Xa em rồi ta vẫn tốt thấy không
Đường ra biển hôm nay lòng rộn rã
Đàn bướm bay như lễ hội hôm nào
Không có em ừ cũng buồn đôi chút
Buồn thì buồn nhưng cũng chắc không sao
Miệng nói thế lòng chập chùng giông bão
Nhận chìm ta giữa vùng sóng loạn cuồng
Nhớ em nhiều ngẩn ngơ từng hơi thở
Giận loài người ghét cả ánh chiều buông
Mưa chiều nay bay giữa mùa biển động
Tưởng rằng quên sao vẫn nhớ vô cùng
Em kiêu hãnh giữa lằn ranh quên nhớ
Ta dại khờ hiu hắt mảnh tình chung
Đừng bất chợt hôm nào quay trở lại
Chừng gặp ta trong góc tối u sầu
Ngồi lạnh lùng với linh hồn tượng đá
Ta chết rồi ....hôm đó đã từ lâu.....
Khiếu Long
Nhớ và quên cùng một nghĩa như nhau
Ta lẫn lộn giữa hai đầu quên nhớ
Bởi tim ta bị ai nhốt trong lồng
Và cắt đứt lời êm ru tình tự
Thân bọt bèo, trôi lạc cuối dòng sông.
Mỗi buổi sáng ta tìm trong nỗi nhớ
Giọt cà phê đăng đắng vị ngọt nồng
Và hình bóng lung linh ngời nét đẹp
Ta hỏi lòng, ai còn nhớ ai không ?
Ngắm phố xá ngược xuôi, người rộn rã
Trong lặng thinh ai biết nỗi đau nào
Cứ mỗi bước lại xa thêm một chút
Chẳng bao giờ ta hỏi tại vì sao !.
Kỷ niệm cũ ào về như vũ bão
Nỗi nhớ quên theo gió cuốn, quay cuồng
Ai bóp nát trái tim đau nghẹt thở
Ai phụ tình, vòng tay phũ phàng buông ...
Sau cơn mưa, nắng bừng lên sống động
Và hào quang tỏa sáng đẹp vô cùng
Ta lặng ngắm, dạt dào niềm thương nhớ
Gửi về đâu, từng ý nghĩ riêng, chung.
Kỷ niệm cũ, tưởng quên, giờ sống lại
Tháng năm qua, vui sướng lẫn khổ sầu
Hồn ta đó, đã một lần hóa đá
Thời gian dài, dài biết đến bao lâu?
HONG VU LAN NHI
Ta lẫn lộn giữa hai đầu quên nhớ
Bởi tim ta bị ai nhốt trong lồng
Và cắt đứt lời êm ru tình tự
Thân bọt bèo, trôi lạc cuối dòng sông.
Mỗi buổi sáng ta tìm trong nỗi nhớ
Giọt cà phê đăng đắng vị ngọt nồng
Và hình bóng lung linh ngời nét đẹp
Ta hỏi lòng, ai còn nhớ ai không ?
Ngắm phố xá ngược xuôi, người rộn rã
Trong lặng thinh ai biết nỗi đau nào
Cứ mỗi bước lại xa thêm một chút
Chẳng bao giờ ta hỏi tại vì sao !.
Kỷ niệm cũ ào về như vũ bão
Nỗi nhớ quên theo gió cuốn, quay cuồng
Ai bóp nát trái tim đau nghẹt thở
Ai phụ tình, vòng tay phũ phàng buông ...
Sau cơn mưa, nắng bừng lên sống động
Và hào quang tỏa sáng đẹp vô cùng
Ta lặng ngắm, dạt dào niềm thương nhớ
Gửi về đâu, từng ý nghĩ riêng, chung.
Kỷ niệm cũ, tưởng quên, giờ sống lại
Tháng năm qua, vui sướng lẫn khổ sầu
Hồn ta đó, đã một lần hóa đá
Thời gian dài, dài biết đến bao lâu?
HONG VU LAN NHI
10/13/14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét