Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

CÁT BỤI - Hoài Hương


Bạn có biết vì sao mới chào đời ta đã khóc.
​Bởi vì đời đầy gai góc lầm than.
​Như hoa kia sớm nở tối đã tàn,
​Như bèo nước hợp tan trong giây lát.
​Đời mấy ai được an vui hạnh phúc?
​Mà chỉ là những tủi nhục sầu thương.
​Nhìn từ xa.hạnh phúc giống kim cương,
​Bước gần lại chỉ là sương lóng lánh.
​Hạnh phúc gi? chỉ là hình,là bóng,
​Mà nào ai bắt được bóng bao giờ.
​Kiếp nhân sinh ai học được chữ ngờ,
Dò người khó hơn cả dò sông biển.
​Nhìn trời êm biết đâu mai động biển,
​Đời bể dâu bao biến chuyển tang thương.
​Mới trôi qua,tóc đã bạc màu sương,
​Còn gì nữa, chỉ bộ xương khô héo.
​Buồn vui chi cũng là đời bạc bẽo,
​Ân tình rồi cũng nhạt nhẽo buồn tênh.
​Chẳng còn gì khi mắt nhắm, tay không,
​Một nắm đất lạnh lùng trong sương gió.
​Một nắm đất đìu hiu từ xanh cỏ,
​Cũng uá tàn vàng võ với thời gian.
​Chẳng còn gì ngoài mấy mảnh khăn tang,
​Rồi cũng lụi, cũng tàn theo năm tháng.
​Rồi thời gian cũng đi vào quên lãng.
​Một kiếp người,hạt bụi giữa không gian.​

HH/20ll/VN


​Phx.HH.​

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét