Một đêm tôi khó ngủ,
Tôi thấy đêm không dài,
Trên giường tôi trăn trở,
Gối chăn xô lệch hoài.
Tôi nằm rất thảnh thơi,
Tay và chân duỗi thẳng,
Cố quên chuyện buồn vui,
Ban ngày tôi đã gặp.
Nhắm mắt tự ru mình,
Ngủ ngoan đi tôi nhé,
Lòng tôi như chiếc thuyền,
Mơ trôi về bến đỗ.
Tôi quay sang bên trái,
Cho trái tim thuận chiều,
Sao tim còn khắc khoải,
Giấc ngủ chưa gọi mời..
Tôi không tìm ảo mộng,
Giấc ngủ của tôi ơi,
Hãy đến như bọt sóng,
Tan chìm vào biển khơi.
Tôi úp mình nằm xấp,
Như một đứa bé thơ,
Rồi nằm nghiêng co quắp,
Như con sâu bơ vơ..
Trùm chăn lên tới ngực,
Đêm sẽ ấm ngọt ngào?
Rồi kéo chăn xuống thấp,
Nghe hơi lạnh tìm vào.
Tôi gác tay trên đầu,
Máu ngược dòng vất vả,
Như người đi tìm nhau,
Đường ngược chiều xa qúa..
Tôi đổi đủ kiểu nằm,
Vẫn không sao ngủ được,
Trong bóng đêm âm thầm,
Có hồn tôi lạc bước.
Tôi tung chăn ngồi dậy,
Như một kẻ mộng du,
Bài thơ này viết vội,
Đêm trôi qua hững hờ.
.
Nguyễn Thị Thanh Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét