Có những buồn riêng, im lìm chôn dấu
Chỉ biết thở dài, câm lặng hồn đau
Trăng có thấu không nỗi lòng khắc khoải
Sỏi đá lao xao, cây cỏ cúi đầu.
Bước chân cô đơn, đường quen một lối
Mờ ảo sương đêm, trăng chếch bên thềm
Gió nhẹ rì rào như lời tình tự
Giọng ấm trầm xưa lạc cõi trời quên!
Nhìn vách tường xiêu, bóng đen nào đó
Xa lạ, ngỡ ngàng chẳng nhận ra nhau
Bóng cứ im lìm như một bia mộ
Ta cũng câm lời, dạ xót xa đau.
Ta, bóng chia tay khi màn đêm xuống
Hai kẻ lạc loài, chẳng biết về đâu
Ta men vách tường, chân sờ sọang bước
Đôi ngả đường đời, bóng khuất chìm sâu.
HONG VU LAN NHI
10/18/14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét