Em ngỡ ngàng trên phố đông người qua
Gió đong đưa tà áo lụa mượt mà
Bửa nay anh thấy hồn mình thiêu thiếu
Em quê mùa trong chiếc áo bà ba
Áo bà ba ở quê mình thuở đó
Đơn giản như lòng con gái phù sa
Áo trắng trong dù phai màu mỡ gà
Vẫn mặn mòi mùi sông Tiền, sông Hậu
Em cô gái quê mùa anh yêu dấu
Áo mùi phèn, tay lem luốt ,chân bùn
Da bánh mật rạm nắng khét hung hung
Tóc dầu dừa, má thơm mùi cỏ rạ
Trong bộ bà ba sao thấy thương em quá
Cục mịch,hiền hòa như ruộng rẫy quê ta
Anh một đời thương chiếc áo bà ba
Nên suốt kiếp chỉ quê mùa mơ mộng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét