Một mình em đứng giữa rừng thu
Xào xạc lá rơi lối sương mù
Hồn em sao thấy bâng khuâng quá
Chắc bởi heo may lạnh cuối mùa...
Chiếc lá phai màu rụng tả tơi
Vàng thu chiều úa thoáng chơi vơi
Có phải tâm tư đang vọng tưởng
Ngày tháng yêu xưa luống rụng rời?
Lòng em một chút nắng đìu hiu
Có đủ làm vui một buổi chiều?
Đường xa sương xuống đang chìm khuất
Ngõ về lạnh lẽo dấu chân yêu...
...Không biết bao lần em ước mơ
Giấc mơ sao chẳng đến bao giờ
Anh bảo cố tìm anh...Cõi mộng
Vật vờ, em chỉ thấy bơ vơ...
Phạm Thị Minh-Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét