Một loài hoa đỏ antigôn
Cánh mỏng hình tim vỡ giận hờn
Cho đám học trò hay mơ mộng
Tưởng rằng tim vỡ bởi cô đơn
Tuổi ngọc cô nào cũng mộng mơ
T.T. KH. những vần thơ
Rắc gieo tình ái đầy ngang trái
Cho lệ chinh nhân cứ dật dờ
Sự tích hoa này rất dễ thương
Loài hoa hiếu đễ tận tây phương
Tigôn cô gái mồ côi mẹ
Cha sống nuôi con rất đoạn trường
Sáng sáng cha vào rừng kiếm ăn
Hái rau hoa dại cùng đi săn
Mầm măng lá sắn sao ăn được
Bữa đói bữa no rất nhọc nhằn
Tigôn giúp bố lo việc nhà
Cuốc đất làm vườn lại cấy hoa
Chẻ củi nấu cơm giặt quần áo
Khi cô vừa lớn lúc cha già
Gió lạnh một ngày bão tuyết đông
Mặt trời chưa tỏ tỏa mây hồng
Cha nàng leo núi như thường lệ
Và đã trượt chân chết giữa đồng
Chờ đợi trời chiều chả thấy cha
Mình cô đêm tối lệ nhạt nhòa
Hôm sau bão tuyết còn rơi mãi
Cố cũng lên đường tìm kiếm cha
Trên đường cô thấy xác người cha
Tuyết phủ mênh mông nắng nhạt nhòa
Một mình cô cố lay cha dậy
Thảm thiết khóc than tiếng vỡ òa
Rồi cô ngất lịm chết bên cha
Nơi đấy tự nhiên nẩy loại hoa
Hình dáng như là hai mảnh vỡ
Chen nhau trắng đỏ máu trung hòa
Loài hoa cánh mỏng lại kiên cường
Sáng nở chiều tàn rất dễ thương
Hai mảnh tim côi con với bố
Nhụy như giọt lệ chảy miên trường
Kahat
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét