Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

YÊU Nữ - Thơ Đỗ Bình


Ta viết cho em mấy vần thơ,
Mà tình đã mất tự bao giờ

Suy tư thoi thóp vờn theo gió
Hình bóng chiều xưa vẫn dật dờ!
Em hiện về đây như ước mơ
Ôi loài yêu nữ của mong chờ.
Sao em im lặng nhìn ta thế? 
Chẳng lẽ tìm nhau lại hững hờ!
Hãy lại gần ta trong phút giây,
Cho ta ôm trọn cánh tay này
Khẽ ru ta ngủ lời ân ái,
Kẻo sớm mai về giấc mộng bay!
Em dẫu cùng ta rẽ lối về,
Sao hồn ta vẫn mãi đam mê ?
Cho dòng nhung nhớ thành khô héo
Ðể khối tình vương buổi hẹn thề! 

TÌNH MỘNG 
Chắc kiếp trước còn nợ nhau chưa trả ?
Em về đâu tình vương giấc xót xa. 
Chiều nhạt nắng chiếc lá vàng úa lả 
lRơi bên đời làm ngất mộng hồn ta !

BÂNG KHUÂNG 

Em thoáng mộng hay ngày xanh vương nắng ?
Chiều ngang qua ta bỗng chút hương say !
Con đường cũ quán chờ nhau đã vắng 
Tình bay xa, ngàn nỗi nhớ rơi đầy !

ĐÊM MƠ

Trăng đêm bàng bạc cõi tình
Vàng không gian mộng, lung linh sóng đời.
Ngoài hiên chiếc lá thầm rơi,
ta mơ tìm lại khoảng trời mong manh.
Về đây vẫn bước độc hành
Màu xưa, kỷ niệm đã xanh kiếp nào?
Hàng bông giấy, dáng xanh xao!
Nhìn quanh rất lạ xiết bao ngậm ngùi!
Người quen dấu mặt sống chui,
Một thời, chẳng lẽ niềm vui bẽ bàng?!
Đàn khuya réo khúc dở dang...
Tình xưa vương vấn mọc hoang bên đường!
Vói trăng tưởng bóng quê hương ,
Ngờ đâu Nước cũng sầu thương mấy bờ! 
Tha hương nỗi nhớ thành thơ,
Gởi về phương đó giấc mơ đá vàng!

Đỗ Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét