Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Thơ Trần Yên Hoà

 tranh nguyên khai

TỤNG CA EM
 
Nếu anh nói buổi sớm mai thức dậy
Trên trời cao mây trắng chợt reo vui
Thì em đó đang rủ ơn mưa móc
Cho trần gian cây cỏ được xanh tươi
 
Nếu anh nói em quả là ánh sáng
Là trăng sao tơ lụa suối nguồn tuôn
Thì em đó hiện ra màu sáng lạn
Đem bao dung ân huệ đến cho người
 
Nếu anh nói dòng sông nào nước chảy
Qua truông khe róc rách mạch sầu dâng
Thì em đó đang lửng lơ bay nhảy
Cho tình ta thêm đẹp mấy trăm lần
 
Con nước đưa em ra từ ánh sáng
Hớp hồn anh nguyên thủy đến vô cùng
Em là trăng tình yêu và mỹ nữ
Chảy tuôn trào nguồn ngọn, chạy tung tăng
 

NHỮNG CƠN MƯA SÀI GÒN ĐẦU MÙA


Tháng mười đến bằng cơn mưa ngập nước
Em đi về mang sũng nước trên vai
Gió lay chuyển tóc em từng sợi nhỏ
Ngày đi qua cùng nghĩa với an bài

Sài Gòn đang đi vào mùa nước nổi
Buổi chiều mưa mờ mịt cả hàng hiên
Nước dữ dội tràn qua thành quách cũ
Ta nhọc nhằn gõ những bước chân quen

Nghĩa là mùa thu, nghĩa là mùa đông
Đang đổ xuống những muộn phiền bí ẩn
Những biến động về tháng ngày lận đận
Cũng rách mòn theo vạt áo phai


Xuân Nhớ Chao Ôi!


Có phải em mang mùa Xuân đi xa
Xa ngái trong lòng anh từ độ
Trăng thu muộn cũng đìu hiu một dạo
Anh lặng im thủi thủi với Xuân kề

Có lẽ em mang ngọn gió theo mưa
Thổi lạnh ngắt giữa mùa giao cảm
Thành phố lên đèn mình anh ảm đạm
Tượng đá nào rỉ máu giữa đêm khuya

Như chim xa cành kêu tiếng tịch liêu
Âm thanh động giữa trời vô vọng
Ngàn năm, trăm năm cô đơn, xa lắm
Đâu mùa Xuân của những tháng năm gần?

Thôi thì, em đi, đau xót châu thân
Anh ngó mãi biển bờ thương nhớ
Đất Trời đó hoài mang tân khổ 
Và em thì, xa hút, biệt mù tăm 

Mùa Xuân anh, giá lạnh quá chừng
Nghe rét buốt tận cùng phế phủ
Ơi Em, mùa Xuân tôi, hãy ngủ
Trong vô cùng, bừng mắt, hiện ra em.

Trần Yên Hòa

(cựu hs TCV)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét