ta đi giữa trời đông tuyết phủ
tiếng hát của em
vọng về từ vạn trùng
trong bầu trời ẩm
những hạt mưa tuyết giăng đầy
tiếng hát gợi lên niềm hạnh phúc xót xa
của ký ức chưa tàn lụi
của thời gian đã qua
của tuổi thơ hồn nhiên
của tuổi trẻ cuồng nhiệt
của những nuối tiếc
tiếng hát của em
vọng về từ mặt hồ sương phủ
tiếng hát đem theo ánh đèn hiu hắt
mùi thuốc ấm không gian
hương tỏa ngát ký ức
tiếng hát của em
bay trên những đêm hoang vũ trường
bay như tàn lửa pháo hoa
tiếng hát chập chờn như những ngọn nến
lung linh khuôn mặt tương phản
trên mặt hồ soi bóng
đêm thăm thẳm vô biên
những vì sao lấp lánh đáy hồ
ta đi giữa chiều đông
nhớ đêm tàn thu
có phải mùa đông đến đem theo nỗi niềm
của những ngày tháng mong chờ
của những nỗi nhớ đầy vơi
của con tim rộn ràng
của nhịp thở hỗn độn
của rét mướt đời ta
có phải mùa đông dậy lên trong ta
nỗi đau ngày đêm
nỗi đau bất tận
tuyệt vọng khôn cùng
vết thương tâm hồn rỉ máu
linh hồn ta bay trong hoang vu
cánh rừng âm u đội sương mù
cơn lạnh se thắt dạ dày
đôi chân bầm tím
ta nhớ em
nhớ tiếng hát
nhớ mùi trinh nữ
nhớ bộ ngực dậy thì
nhớ căn phòng nhỏ
đầy chứng tích vô tội
có phải lịch sử được viết ra
từ những thực tế phi lý
những cuộc đời hoang phí
những định mệnh quái dị
tiếng hát em vọng về
từ nguồn cội thanh khiết
tiếng hát âm động từng trời
khởi nguồn thơ
tim ta chợt se thắt
loài chim nào đang hót trong tâm thức
trong buổi hoàng hôn đông giá
con chim lẻ bóng tìm bạn
tiếng hót thanh thanh
Thanh Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét