Thư gữi mà sao chẳng đến tayĐể anh hờn giận mấy hôm ràyĐêm nằm biếng ngủ, bài không viếtThơ thẩn vào ra tiếng thở dàiAnh trách rằng em mãi bạn bèPhồn hoa vui quá nhớ anh chiRồi anh đau khổ, anh thương nhớEm ở xa em có biết gì?Nhưng nghe anh giận mà lo lắngChẳng biết làm sao, chỉ biết cườiThầm nhủ ngày mai trời lại nắngChúng mình lại đến giải hoà thôi.Anh giận em, rồi em giận anhMà trong hờn giận biết bao tìnhƯớc gì ta được gần nhau mãiRồi giận hờn nhau mấy cũng đành
Thanh Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét