Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

Trái Tim Vỡ - Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương


(Cảm xúc theo hình vẽ “Trái tim vỡ”  của Lê Thúy Vinh.)
Khi tôi đánh rơi chiếc ly thủy tinh, 
Chiếc ly vỡ tan  ra làm nhiều mảnh, 
Tôi chợt bàng hoàng thấy lòng thương tiếc, 
Dù chiếc ly đã cũ hay rẻ tiền.
Khi tôi đánh rơi bình hoa bằng sành, 
Những mảnh vỡ làm tay tôi chảy máu, 
Thay bình khác.hoa vẫn tươi lộng lẫy, 
Sao lòng tôi đau hơn ngón tay đau?
Trái tim không ai có thể đánh rơi, 
Nhưng sao trái tim mong manh dễ vỡ? 
Trái tim nhạy cảm như hồn chuông gío, 
Bật kêu lên khi có gío thoảng qua.
Chỉ một lời nói vô tình thốt ra, 
Cũng có thể làm trái tim rạn nứt, 
Người có thể làm tim tôi tan nát, 
Chẳng cần gươm dao mà vết thương sầu.
Có kim chỉ nào vá được tình nhau? 
Khi giận hờn lạnh lùng trong ánh mắt, 
Khi môi cười là mỉa mai oán trách, 
Chuông gío cứ rung lên những tình đời.
Trái tim vỡ cũng từng mảnh tả tơi, 
Như từng cánh hoa vừa rơi trong gío, 
Trái tim vẫn đập nhịp đều đấy chứ, 
Máu về tim nhưng vết thương khó lành.
Không ai  có thể giữ được tim mình, 
Trái tim đi hoang lạc loài đâu đó, 
Trái tim vẫn có trăm ngàn lý lẽ, 
Giọt tương tư mới khóc những đêm dài.
Những trái tim, những chuông gió nhớ ai, 
Mà cảm nhận buồn vui đều bất chợt, 
Món đồ vỡ còn thấy lòng day dứt, 
Trái tim vỡ . Tội nghiệp lắm người ơi.
Nguyễn Thị Thanh Dương. 
(Buổi tối, Nov. 05-2013)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét