Có một chiều mưa trên
sông Dakbla,
Dòng sông em qua một
thời con gái,
Mười bẩy tuổi hồn em
xanh phố núi,
Mưa mịt mùng làm lạnh
cả núi non.
Không mưa nào buồn
bằng mưa KonTum,
Dòng sông Dakbla chảy
quanh thành phố,
Em đứng trên cầu
chiều mưa bỡ ngỡ,
Sông về đâu ? mang
mưa gío về đâu?
Mưa có về trên nương
rẫy núi cao?
Trời mưa này chắc không
ai lên núi,
Cô sơn nữ không ra
rừng ra suối,
Hái rau về khói bếp
buổi chiều lên.
Buôn làng Bhana,
Jarai, Striêng…..
Chìm trong mưa tiếng
cồng chiêng, tiếng trống,
Hoa Dã Qùy vàng bên
đường im vắng,
Mưa thấm giọt sầu vào
cõi hoang sơ.
Chiều ấy lòng em cũng
chợt bơ vơ,
Như cánh chim bay lạc
qua thành phố,
Mưa trên dòng sông
Dakbla nức nở,
Em bước xuống cầu mưa
vẫn đi theo.
Ôi những phố quận đâu
đây đìu hiu,
Dak Tô, Tân Cảnh, Kon
Plông, Kon Rẫy…
Chẳng biết cơn mưa có
về nơi ấy?
Có dòng sông nào buồn
hơn Dakbla?
Bây giờ KonTum là kỷ
niệm xa,
KonTum chỉ còn lại
trong ký ức,
Dòng sông Dakbla một
thời thơ mộng,
Có hàng cây Phượng Vỹ
đứng ven bờ.
Nhưng trong em vẫn có
một chiều mưa,
Trên sông Dakbla,
dòng sông chảy ngược,
Làm thổn thức tâm hồn
em mới lớn,
Mưa Kontum kỷ niệm
đẹp trong đời.
Nguyễn Thị Thanh Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét