Dạo:
Mân mê chút nhớ thương thừa,
Biết tìm đâu tiếng võng trưa năm nào.
Cơn mưa trái mùa bay ngang sa mạc,
Không đủ giờ làm mát khoảnh trời hanh.
Vài cây con lóng ngóng đứng trơ cành,
Giọt nước vỡ long lanh treo đầu lá.
Hương ngày cũ nồng trên manh áo vá,
Kỷ niệm vờn mệt lả giấc mơ điên.
Dòng suối cạn ngủ yên,
Đá cuội cũng điềm nhiên quen lửa nắng.
Mênh mông cát chảy dài trong tĩnh lặng,
Ngọn gió buồn tạm lắng đợi lời xưa.
Nghĩa trang già bia đá mọc lưa thưa,
Hồn côi cút khóc chờ câu hò hẹn.
Đêm nhớp nháp, ánh trăng tơ thèn thẹn,
Khúc ca đời dường tắt nghẽn từ lâu.
Tay vuốt ve quá khứ, chạm gai sầu,
Răng lược gãy thương mái đầu vắng tóc.
Mảnh chăn rách ôm vóc khuya trằn trọc,
Xa nhau lâu đâm biếng khóc biếng cười.
Chặng cuối đời còn mấy giọt lệ vơi,
Dành để tiễn xác người qua lối rẽ.
Cành cây cũ sân ga chiều bập bẹ,
Có nào hay tàu bẻ lái từ lâu.
Nắng hoàng hôn bình thản lướt qua cầu,
Đẩy thương nhớ lùi sâu vào dĩ vãng.
Ngày thất thểu, đêm vật vờ lãng đãng,
Vẫn dang tay đón mãi rạng đông buồn.
Giữa cuộc vui, bất hạnh đã lách luồn,
Hạnh phúc cũ đem chôn, lòng day dứt.
Dây đàn nay dẫu đứt,
Trên phím mòn còn thao thức tình xưa,
Vẫn dây dưa chút thương nhớ dư thừa,
Vẫn văng vẳng tiếng võng trưa nhè nhẹ.
Trăm muộn phiền xâu xé,
Phố đông người, ai là kẻ tri âm,
Để cùng nhau nghe máu nóng thì thầm,
Cho đau đớn vơi dần khi chiều tắt.
Lòng tay nhám quẹt hoài đau rát mặt,
Môi ngâm câu thơ cóp nhặt sai vần.
Mắt trợn nhìn tờ lịch rách trân trân,
Nghe ngày tháng gặm xác thân cằn cỗi.
Chiếc lá úa trót rơi xa nguồn cội,
Trôi ngược dòng tối tối khóc tình thâm.
Sương khuya trên lối nhỏ vẫn âm thầm
Thay lệ máu đưa chân người mệnh bạc.
Đêm vỡ giấc, chập chờn trong tiếng nhạc,
Yến oanh xưa về xao xác bên mành.
Mắt nhắm nghiền, chẳng dám hé nhìn quanh,
Sợ đánh mất chút ngày xanh thoáng gặp.
Trần Văn Lương
Cali, 11/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét