Giờ đây ta mới biết đời phù vân
Thu về lá rụng đã bao nhiêu lần
Mắt mờ thêm che khuất màu mây trắng
Đâu thấy sông xưa nước chảy cạn dòng
Dường như thấp thoáng một khung trời rộng
Đâu thấy một loài hoa thơm ngát hương
Còn trong ký ức mây trời phiêu lãng
Ta có ngờ đâu đời đã phong sương
Cố giữ một niềm đau nào ai biết
Cây sầu đông lá rụng chiều hoang vắng
Tiếng còi tàu thê thiết đêm giã biệt
Một lần đi là vĩnh biệt trăm năm
Thôi đành tiễn người đi đêm không trăng
Thôi đành mắt lệ nhạt nhòa trong mưa
Cánh én bay về nơi phương trời thẳm
Sao em còn đứng bên bờ đợi ai?
Một đời phù vân bao cảnh đổi thay
Đời đã cho ngọt bùi cùng cay đắng
Một ngày ta sẽ như chiếc lá rơi
Đi vào một cõi trời xa mây bay
Một ngày ta nhìn lại khung trời ấy
Vầng trăng tròn khuyết cõi mông lung
Mây vẫn trôi cho hoàng hôn phai sắc
Mùa xuân dường đã xa ta nghìn trùng
Có những cơn gió chướng từ muôn ngã
Cho mây trời lãng đãng đã tan mau
Biết đời phù vân lòng ta buông thả
Giữ tâm an tịnh về nơi nhiệm mầu..
Thu Chi Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét