Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2018

TRĂNG THU CHẾT - Thơ Mặc Khách

Inline image

Ta Biết Tình Em - Thơ Hoàng Phong Linh VĐT

2913 1 TaBietTinhEmVDTon


Ta biết lòng em cũng xốn xang
Khi nhìn thiên hạ đón Xuân sang
Khi nghe pháo nổ bên hàng xóm
Và thấy hoa mai nở sắc vàng.
Ta biết sầu đau đẫm mắt em
Chờ con thơ ngủ, khóc từng đêm.
Thương ta trong cảnh đời lao lý
Em khóc cho vơi bớt nỗi niềm.
Không tiền mua áo Tết cho con
Chiếc áo ngày xưa, cưới vẫn còn,
Em đành cắt áo cho con mặc,
Từng mũi kim khâu, nát cả hồn.
Ta đi, nhà vắng lại nghèo thêm
Nắng mưa tần tảo một mình em.
Bàn tay lao động ngày hai buổi
Ai đón em về trong bóng đêm?
Giờ đây Xuân đến giữa mùa Đông
Ta biết em đau cả cõi lòng.
Em gượng cười vui qua nước mắt
Và gắng nuôi con, cố đợi chồng.
Nhìn gói quà Xuân em gửi ta
Ta biết tình em vẫn thiết tha.
Lòng ta chua xót tràn thương nhớ
Lặng lẽ trong đêm mắt lệ nhòa.
Quà em: lao động thấm mồ hôi
Nâng niu từng hạt muối vừng xôi.
Một đời chung thủy trong bao nhỏ
Một trái tim yêu vẫn rạng ngời.
Giao Thừa đang đến, pháo nổ vang
Trời khuya bừng động, rộn không gian.
Ngậm ngùi ta đứng bên song sắt,
Tường cao cũng chắn lối Xuân sang.
Ta biết lòng em cũng tái tê
Con hỏi : Cha đâu chẳng thấy về ?
Thôi em, nín khóc, lau dòng lệ,
Em hãy vì ta, giấu não nề.
Ngày mai sum họp cảnh đoàn viên
Ta về, nối lại mối tơ duyên.
Cùng em, ta đón mùa Xuân mới
Cho thỏa tình xưa, vẹn ước nguyền.
Ta sẽ lùa tay qua tóc mây
Thương em, hôn nhẹ cánh vai gầy.
Ta gửi tình ta qua ánh mắt
Dù không men rượu cũng lòng say.
Xin em gắng đợi một ngày mai
Ta về – vui sống với tương lai.
Tình ta thắm lại hai lần cưới
Pháo nổ mừng Xuân, đón mộng dài!

2913 2 TaBietTinhEmVDTon

Võ Đại Tôn

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2018

NHỚ NGÀY THÁNG CŨ - Thơ Nguyễn Kinh Bắc



Nghe tiếng đàn ai dạo phím tơ
Ngậm ngùi nuối tiếc chuỗi ngày mơ
Sông xa thuyền giạt chưa về bến
Chốn cũ người đi đã khuất bờ
Một cõi hồn hoang sầu lắng đọng
Hai hàng cây lặng đứng trơ vơ
Bao mùa tiếp nối gây thương nhớ
Để khách phong trần nặng với thơ


Thơ vẫn theo từng bước viễn phương
Nửa vòng trái đất, mấy trùng dương
Chẳng quên áo trận thời chinh chiến
Và nhớ sân chơi chốn học đường
Có kẻ tha hương sầu mất nước
Hận ngày lịch sử giở sang chương
Ba mươi năm lẻ còn luân lạc
Mái tóc xanh giờ đã điểm sương


Sương đêm hiu hắt lạnh lùng rơi
Nhớ cảnh càng thêm chạnh nhớ người
Tâm sự mênh mang trầm lắng xuống
Giòng đời nghiệt ngã lặng lờ trôi
Ôi hình ảnh cũ còn nguyên vẹn
Mà ý thơ suông khéo vẽ vời
Lòng đã bao lần như muốn hỏi
Sao còn biền biệt cách đôi nơi ?


Nơi ấy ra đi tận xứ này
Nào ai cùng nhắp chút men say
Đồng tâm thuở trước còn bao kẻ ?
Tri kỷ bây giờ được mấy tay ?
Thân phận lưu vong nhòa mắt lệ
Tình người lữ thứ giạt bèo mây
Tranh danh, đoạt lợi cùng xâu xé
Thì cảnh đoàn viên chẳng đến ngày


Ngày xưa...cùng đứng dưới cờ vàng
Khói lửa tơi bời lúc hạ sang
Đã chẳng sá gì bom đạn nổ
Nào còn quản ngại nắng mưa dang
Binh hùng nên nỗi khi tàn cuộc
Tướng giỏi vì đâu phải rã hàng
Đất nước thanh bình, ôi thống nhất !
Dân lành thống khổ khắp thôn trang


Trang thơ viết vội lúc chong đèn
Thơ viết chưa rồi, dạ chẳng yên
Ý vẫn rạc rời toan gác bút
Lời càng chua xót để sầu nghiên
Phương xa vời vợi chìm tăm cá
Chốn cũ cơ hồ bặt dáng quyên
Biết đến bao giờ ta trở lại
Tìm trong giấc mộng cũng hư huyền


Huyền hoặc bao lời nói, cũng nghe
Người đi lắm kẻ đã quay về
Nương thân tị nạn còn say đắm
Quên kiếp dân lành vẫn thảm thê
Nhìn giặc tham tàn trên khắp cõi
Mặc ai điêu đứng đủ trăm bề
Đổi đời, mục tử lên ngôi chủ
Dép lốp tha hồ dẫm nát quê


Quê vẫn là quê lúc tuổi hoa
Những ngày tháng cũ đã lùi xa
Thu sang chớm có hơi may thổi
Đông đến đâu nhìn sương tuyết pha
Đón hạ nở bừng bao cánh phượng
Vui xuân thưởng ngoạn mấy tranh gà
Bạn bè ai mất, ai còn nhỉ ?
Vó ngựa thời gian vụt lướt qua


Qua rồi kỷ niệm thuở xuân xanh
Như thể song thưa gió lọt mành
Đã chẳng đi xa tìm gác tía
Sao đành quên lúc ở chòi tranh
Dẫu đem thân nọ vùi chăn ấm
Vẫn nhớ năm nào ngủ chiếu manh
Khúc nhạc ly hương buồn bã thế ?
Cho lòng xao động giữa đêm thanh


Thanh vắng từng đêm ở xứ người
Bao giờ mới thấy ánh xuân tươi
Những năm luân lạc sầu khôn dứt
Một thuở lưu đày hận khó vơi
Ai vẫn đợi chờ trên bến nước
Ta đang phiêu bạt ở bên trời
Gửi niềm tâm sự qua trang giấy
Nghe nỗi u hoài chợt réo sôi.

Nguyễn Kinh Bắc

TIẾNG NẤC UẤT NGHẸN NGƯỜI QUẢ PHỤ QL/VNCH - QP Trương Đức Nghi



Ngày nhận được tin Anh đã mất
Từ nơi vùng Việt-Bắc xa xôi
Em thẩn thờ buông lên tiếng nấc
Tiếng đau thương uất nghẹn vùng trời..

Tuổi cuộc đời Anh trao cho Lính
Tuổi Lính Anh vẩn trả chưa tròn
Nghiệt oan lời đầu hàng quân lịnh
Anh cúi đầu tạ tội nước non

Anh mang niềm đau cho cuộc chiến
Bao bạn bè nằm lại hôm qua
Bao người đi một lòng giữ nước
Máu xương để lại mất sơn hà

Anh vẩn quyết không đầu hàng giặc
Ngẩng cao đầu đối mặt tù đày
Đứng thẳng người, tù nhân bất khuất
Giữ ngọn cờ chẳng chịu buông tay

Thật kinh khiếp cho loài quỷ đỏ
Trả thù người ngả ngựa tay không
Khổ sai nhục hình thân bụng đói
Giết tù nhân chẳng đẩm máu hồng

Loài Cộng giết người không máu đổ
Cũng chẳng cần mả tấu gươm đao
Ai sa chân ngục tù cải tạo
Đón nhận hành trang cho kiếp sau

Anh thật đã đi về với đất
Nấm đất Mẹ hiền ấp ủ thân anh
Để lại tình em một đời chất ngất
Vạn nổi đau nói hết sao đành

Em tìm anh rừng thiêng giá lạnh
Chẳng nấm mồ hương khói quẩn quanh
Lủ chim rừng ngác ngơ xao xác
Vẳng đâu đây nhịp khúc quân hành

Như lời tiển người đi qua núi
Như mắt người quả phụ trông chồng
Lệ nhạt nhòa cho người chín suối
Nổi oan khiên uất nghẹn buồng tim

Quả phụ Trương Thị Đức Nghi

Bài học yêu đương - Thơ Như Nguyệt



Chắc anh đau lòng lắm
Bắt gặp em có người yêu khác
Đời sống này bẽ bàng, quái ác
Phụ tình, tình phụ… lẽ thường thôi!
Bao nhiêu năm nổi trôi
Vẫn không thể quên anh
Dẫu giờ đây anh ngủ yên nơi huyệt lạnh

Sáng nay trời lành lạnh
Bỗng nhớ lại mối tình xưa cũ
Nhớ đậm đà dù khối óc âm u
Ôi nghiệt ngã, một mối tình sa đọa
Em yêu anh, yêu bất chấp, mù lòa

Mỗi lần nghĩ đến anh, làm thơ… em khóc!
Vết thẹo đời bị cào, xới nên đau
Trái tim em tại ai mà nhướm máu?
Chẳng thể nào lành lặn lại anh ơi!

Một tình yêu thay đổi cả cuộc đời
Bài học yêu đương mà anh là thầy giáo
Em ngây thơ bước vào tình chao đảo
Yêu khạo khờ, yêu mê dại xiết bao!

Sáng hôm nay, chẳng biết tại vì sao?
Em nhớ lại, nhớ cái ngày hôm đó
Ngày mà anh đau khổ, ….mất em!
Cố quên anh, em có người yêu khác
Hiểu cho em, không là người tàn ác
Người nhẫn tâm, đào hoa chính là anh

Bài học tình, học mãi chẳng nên thân
Bởi thầy giáo kinh nghiệm nhưng tàn nhẫn!

Như Nguyệt

RƯỚC NHẠC VÀO THƠ - Tặng các Nhạc Sĩ phổ nhạc Thơ TQB


Xin đón nhận “Nhạc vào Thơ”, giao cảm,
Nỗi vui mừng, nay có bạn tri âm.
Từ đã bao lâu, ngọn bút lặng thầm
Đem tâm sự trải lên tờ giấy trắng.

 
Đường vong quốc, chuỗi ngày dài hoang vắng,
Thật lạnh lùng và cũng thật cô đơn
Thời buổi này, tiền bạc quyến rũ hơn
Còn thơ phú, đời cho là phù phiếm.

Thao thức từng đêm, trái tim đau điếng,
Du hồn mình trở lại với quê hương
Trực diện nhìn trang lịch sử đau thương
Bao trăn trở với vô cùng u uất.

 
Tôi viết xuống những ưu phiền chất ngất,
Dòng tâm tư, hay dòng máu trong tim
Cánh thơ bay, như lạc lõng cánh chim
Lên tiếng gọi đàn, giữa lòng sa mạc.

Tạ ơn Người, đã ân cần phúc đáp,
Đưa vần thơ lên bát ngát thanh âm
Duyên Nhạc tình Thơ, giao cảm đồng tâm
Thơ hạnh phúc cùng vươn cao lãng mạn!

Trần Quốc Bảo
      Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:

   quocbao_30@yahoo.com

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2018

SÀI GÒN NỖI NHỚ - Thơ Mạc Phương Đình



nhớ Sài gòn buổi chiều mưa bất chợt 
mái hiên nào anh đã đứng cùng em 
cơn mưa ngắn đủ cho mình quen biết 
và cho nhau một nỗi nhớ êm đềm. 
nhớ Sài gòn, những hàng cây bóng mát 
ta chờ nhau vào những buổi tan trường 
những chiếc lá bay trong chiều kỷ niệm 
xuôi dòng đời như những sợi tơ vương. 
nhớ Sài gòn, con đường qua Chợ Cũ 
một đêm nào mình đã nắm tay nhau 
trăng mười tám phía bờ sông rọi lại 
ánh trăng khuya lấp lánh nụ hôn đầu. 
nhớ Sài gòn một mình anh ngóng đợi 
chuyến tàu đêm em trở lại sân ga 
tàu đến chậm trong màn mưa buổi tối 
mừng ôm nhau, mưa, nước mắt nhạt nhoà. 
nhớ Sài gòn ngày chia tay lặng lẽ 
em trở về vàng võ ánh đèn khuya 
đêm chôn giấu nỗi buồn anh để lại 
bánh xe lăn qua vũng nhớ đầm đìa. 
nhớ Sài gòn, một nửa đời ở đó 
bao yêu thương xin giữ lại cho mình 
từng góc phố từng con đường năm cũ 
vẫn từng ngày theo gót kẻ lênh đênh. 
.
Mạc Phương Đình.

ĐẤT QUÊ CHẠNH LÒNG - Thơ Đỗ Công Luận

Ảnh cùng dòng

Vợ Vắng Nhà - Thơ Nhất Hùng - Bửu Tùng

Vợ Vắng Nhà.jpg

Xả Láng

Xả láng dăm ngày vắng dáng em
Say mê gõ phiếm đã cơn thèm
Nồi cơm sót hột màn khô cứng
Mẻ cá còn xương khúc cũ mèm
Chữ lúc chân run vờn mắt đọc 
Thơ hồi bụng đói nhảy tròng xem
Râu ria chửa cạo lồi chôm chổm
Mặt mũi bơ phờ giống lọ lem

Bửu Tùng
27/11/2018

Phải Lòng - Thơ Ngọc Quyên - Bửu Truyền



Phải Lòng

Một mai chia cách đôi đường
Em về ảo tưởng , mưa vương lệ nhoà
Nơi đây sương tuyết trắng sa
Mây chùng xuống thấp người đà xa ta.

Sài Gòn ngày ấy ngọc ngà
Quanh em thế giới chỉ là bóng anh 
Mắt môi còn thắm tình xanh
Nồng nàn hương tóc mong manh dỗi hờn

Sài Gòn mưa mãi còn tuôn 
Viết cho nhau khúc , tình buồn trăm năm
Vọng lời yêu chốn xa xăm
Ngàn câu thương nhớ dư âm muộn màng .

Sài Gòn mưa gió phủ phàng
Tim em vẫn ấm , thênh thang ngõ hồn
Vẫn là chiếc bóng hoàng hôn
Tình vương ý nhạc , giấu hờn biệt ly .

Mưa còn hát khúc xuân thì
Đàn còn réo rắt người đi chưa về
Thì còn một khối tình mê
Mộng về ngày tháng lê thê tình buồn.

Sầu trên bến đợi sông tương
Dõi theo hình bóng tuyết sương phai nhoà
Mưa trên nỗi nhớ tình ta 
Ngàn năm vẫn đợi xót xa vẫn chờ .
 

Ngọc Quyên

 Sài Gòn nỗi nhớ chim di

Vừng mây tán sắc hừng đông
Sao Mai nhấp nhánh giữa vùng nhớ thương
Mặt trời bóng hiện quê hương
Sài Gòn thức giấc phố phường xôn xao.

Dòng xe tiếng suối rì rào
Miền Trung, Đà Lạt nôn nao tuôn về
Trà thơm, hoa lạ, cà phê
Hương đồng cỏ nội tình quê mặn nồng.

Miền Tây nước nổi ghe lồng
Cà Mau vừa tới, Vĩnh Long cặp kè
Trái cây, lúa gạo đầy ghe
Sầu riêng, vú sữa hương quê khẳm xuồng.

Miền Đông gót đỏ chân son
Em ngọt như bưởi da xanh, đường hồng.
Em đẹp, nét đẹp Bình Dương
Đường hoa Nguyễn Huệ đón mừng riêng em.

Trời đêm lóng lánh sao Hôm
Ngân Hà thấp sáng Sài Gòn trên cao
La Pagode, Givral, Brodard
Môi chưa nhấp rượu, ngà ngà hương tóc em.

Thương xá Tax, Passages Eden
Đài trang, dấu ái nhúm nhen ân tình.
Kim Sơn, Anh Vũ, Đức Quỳnh
Dìu em lả lướt Đêm Màu Hồng, Nam Đô.

Hội Kỵ Mã, vườn Peugeot
Em trên lưng ngựa, mắt cười lim lim.
Bạch Đằng duyên kết Thủ Thiêm
Người Trung Nam Bắc tình chung chuyến phà.

Tự tình Lê Lợi, Catinat
Bóng anh Kiến Trúc em Văn Khoa bên hồ
Con Rùa trố mắt ngẩn ngơ
Trò Pétrus Ký mơ trò Gia Long
(Nữ Trưng Vương đợi chờ nam Chu Văn An).

Sài Gòn giồng giống Tiên Rồng
Hình Cha bóng Mẹ trăm con tìm về.
Sài Gòn là ánh trăng thề
Lăng Ông minh giám, Đức Bà chứng tri.

Có là một cánh chim di
Sài Gòn tổ ấm bay đi lại về.

bửu truyền