Thứ Tư, 28 tháng 9, 2022

Huế Ơi! Nhớ Huế Vô Cùng! - Thơ Trần Quốc Bảo


 

Huế Ơi! Nhớ Huế Vô Cùng! 

 

Bao năm lưu lạc tha phương,

Nhớ về núi Ngự sông Hương quá chừng!

Duyên tình nặng với miền Trung,

Răng mà nhớ Huế vô cùng!... Huế ơi!

 

Nhớ xưa, Huế đẹp tuyệt vời!

Hương Giang lờ lững, trăng soi mái chèo,

Ngự Bình mây bạc, thông reo,

Tiếng chuông Thiên Mụ dặt dìu âm vang.

 


 


Khói sương Vỹ Dạ mơ màng,

Phất phơ áo tím , qua ngang Trường Tiền.

Câu hò mái đẩy giao duyên,

Thuyền về Bến Ngự, hay thuyền về mô?

 

Bây chừ… xa cách Cố Đô,

Nhớ cơm âm phủ, nhớ tô bún bò!

Nhớ nem-tré, nhớ câu hò,

Ngôi trường Đồng Khánh, bến đò Văn Lâu.

 



 

Nón bài thơ che nghiêng đầu

Tịnh Tâm thanh thản vui câu Nam Bình

Huế hiền hòa, Huế đẹp xinh

Ai làm cho đất Thần Kinh thảm sầu?

 

Tinh hoa Xứ Huế còn đâu!

Cờ Vàng trên Phủ Văn Lâu, mất rồi!

Cầu mong vật đổi sao dời,

Huế xưa sống lại, cho tôi trở về!

 

          Trần Quốc Bảo

                  Richmond, Virginia

             Địa chỉ điện thư của tác giả:

         quocbao_30@yahoo.com


Em Vào Lục Bát = Thơ Tế Luân

 


 

Bước vào lục bát điểm trang

Em làm rối loạn nhảy hàng câu thơ

Tình nào cháy bỏng đêm mơ

Môi em chín đỏ, đợi chờ nụ hôn.

 

Ý thơ như chợt thấm buồn

Trăm năm còn đợi cõi hồn lênh đênh

Bước qua cầu khỉ chênh vênh

Leo lên thuyền gỗ gập gềnh chơi vơi.

 

Tận nơi xa cuối chân trời

Vết chân chim gặp, hỏi nơi địa đàng

Bồ câu nhỏ mới ra ràng

Muốn nghiêng đôi cánh nhẹ nhàng tung bay.

 

Thấy em vóc dáng thơ ngây

Cho anh đắm đuối tình này vấn vương

Câu thơ lục bát vô thường

Hoa trinh nữ mọc bên đường lãng du.

 

Em từ lục bát điệu ru

Gây mê đêm vắng mời hư không về

Phấn son chăn chiếu cơn mê

Đêm thâu thức giấc vỗ về cho nhau.

 

Gió mưa gieo nhẹ từng câu

Sang thu lá cũng chuyển màu vàng hoa

Đường về hạt bụi mưa sa

Túi thơ bầu rượu quan hà uống say.

 

Tế Luân

Vần thơ lục bát

Viết cho em và mùa thu

09-26-22

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2022

Bài Thơ Lỡ Vận - Thơ Trần Quốc Bảo

 


Ai người lỡ bước sang ngang,
Còn tôi, lỡ với giang san lời thề
Bây giờ, một dạ hai quê,
Bài thơ lỡ vận, trăm bề đắng cay!

Nghe sông núi gọi từng ngày,
Tuổi già khí lực, tiếc thay chẳng còn.
Cây tùng kia giữa sườn non,
Hiu hiu ngọn gió, tùng còn reo vui.

Nhìn tùng, lòng những bùi ngùi
Ôm lưng bầu rượu, giữa đời lang thang.
Chiều rơi, ngẫu hứng dăm hàng,
Giải buồn thơ thẩn, ngâm tràn cung mây

Quê hương đã chẳng bến này,
Dù trong dù đục, men say xóa nhòa.
Tạm dung nơi đất người ta,
Cuối đường đành lẽ, nhận là quê hương!

Muốn quên cho dứt đoạn trường,
Nhưng hồn, sao vẫn nhất phương sơn hà!
Trải dài mấy chục Xuân qua,
Cái buồn một thoáng  sát na vẫn còn!

Tiếng tùng reo ở đầu non,
Tiếng hờn sông núi, héo hon tâm hồn!
Chưa bình minh đã hoàng hôn,
Bài thơ lỡ vận, viết còn dở dang!

Trần Quốc Bảo
(Đặc San Lâm Viên)

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2022

BIA THƠM XIN DỰNG CÔNG TRÌNH - Thơ NGÔ MINH HẰNG


Dân ta, dân nước Việt Nam
Cao minh nhiều vị, kinh bang lắm người
Ðông Tây kim cổ trên đời
Am tường hay dở mọi thời, phục thay
Công nghệ đã khéo lại hay
Học hành thành đạt, hên may lắm nhà
Thương trường nổi tiếng gần xa
Vang danh triệu phú đếm mà hết đâu
Nhưng trong vui ấy có sầu
Nồi canh mà lẫn con sâu cũng phiền!
Nếu đừng có kẻ đảo điên
Thì ta đâu phải vượt biên xứ người
Nên dù to lớn cơ ngơi
Vẻ vang vẫn nhục kiếp Hời, trú cư!
Vì rằng quốc hận Tháng Tư
Ba miền sông núi đau nhừ còn đây
Nhìn dân sống đọa thác đầy
Người thì mất ruộng, kẻ nay mất nhà
Quê hương đảng cắt nát ra
Rồi đem trả nợ Trung Hoa, cộng Tàu
Xót quê, ai nói một câu
Trói tay, buộc tội, cùm đầu, cộng giam!
Dân còn khốn khổ đa đoan
Riêng ta áo gấm về làng, có vui?
Hãy xin chia chút ngậm ngùi
Bài trừ gian tặc, cò mồi, ngụy chiêu
Ðã không vá mảnh nhiễu điều
Giá gương để mặc sớm chiều bụi giăng
Thì đừng xé nát Công Bằng
Ðập tan Hạnh Phúc, xéo quằn Tự Do
Rồi cầm bánh vẽ thật to
Nối dài tay cộng tặng cho đồng bào
Cũng đừng múa gậy, cầm dao
Ðâm lưng chiến sĩ, đạp nhào đồng hương!
Hỡi ai còn tấm thiện lương
Thì xin gióng những hồi chuông cho đời
Ván cờ tàn cuộc đến nơi
Dân ta, nước Việt đang đòi công minh...
 
Bia thơm, tạo dựng công trình
Hay là điếm nhục do mình, chọn đi!
 
Ngô Minh Hằng
15/5/2012

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2022

ĐÔI KHI ... - Thơ TTT



Đôi khi cần biết dại khờ
Để lòng thanh thản một giờ bình an
Đôi khi cần bỏ tính toan
Để bờ môi đó thênh thang nụ cười.

Đôi khi ''chín bỏ làm mười''
Để thôi câm nín, một lời trao nhau.
Đôi khi thấu hiểu niềm đau
Để thôi phán xét những câu tuyệt tình.

Đôi khi biết giở trang Kinh
Để tìm thấy lại an bình nội tâm.
Đôi khi biết sống lặng thầm
Để nhìn tỉnh thức âm thầm nở hoa.

Đôi khi cần biết lỗi ta
Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người.
Đôi khi.. ngước mắt nhìn trời
Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân.

Đôi khi cần biết dửng dưng
Trước bao cám dỗ trói chân, khổ đời!
Đôi khi cần biết buông lơi..
Để nghe hơi thở là nơi dịu dàng.

Đôi khi nhặt, đôi khi khoan
Để thương yêu chẳng buộc ràng lẫn nhau.
Đôi khi nhớ lúc ban đầu
Để tình trong sáng thuở nào nguyên sơ.

Đôi khi tỉnh giữa đời mơ
Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư
Đôi khi biết rãi lòng từ
Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi.

Đôi khi biết lặng cái tôi
Để đây với đó xa xôi lại gần.
Đôi khi đạm bạc, thanh bần
Đoái thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh.

Đôi khi chuông mõ tu hành
Biết đời hơn thiệt, đua tranh mãi đời.
Đôi khi ngồi giống Phật ngồi
Như như bất động nụ cười thiên thu.

Để ngày nao dứt phàm phu
Mở toang cánh cửa Chân Như bước về...

TTT

*** 

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2022

Bài Thơ Mùa Thu (thơ Bích Huyền, nhạc Phạm Anh Dũng) Mai Hương hát




Áo vàng hoa cúc phơi lưng dậu
Sân gió hương lùa thơm ý thu .
Ngày mai chị sẽ sang nhà khác
Năm tháng mình em gói đợi chờ ...

Em vẫn làm thơ chưa yêu đương
Mùa thu tựa cửa chưa vội vàng
Ngày mai chị sẽ sang nhà khác
Em mặc áo vàng tiễn chị sang

Em, một mình em tóc xõa sầu
Mùa thu áo mỏng dệt hoa ngâu
Môi chợt hồng lên và má ửng
Thẹn thùng, ngại ngùng,
... vấn vương chuyện mai sau ..

Chị ơi sao chị chẳng về thăm
Em chị, hôm nay đã biết buồn
Hồn nhiên năm cũ còn đâu nữa
Mùa thu xa rồi hết ước mong ...

Bích Huyển

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2022

TÂM NGUYỆN - Thơ HUY VĂN


Tà huy khép bóng đời nơi viễn xứ
Lối sơn khê còn cách vạn dặm đường
Hồ trường xưa Bá Trạc rót bốn phương
Ta rưới lệ vào lòng nuôi tâm nguyện.
 
Chân mỏi bước tận cùng trời, cuối biển
Trôi về đâu mây nước của đời người?
Dã tràng còn nghe tiếng sóng reo vui
Ta, ly khách ngậm ngùi trông cố quận.
 
Trừng mắt đỏ, đêm bỗng dài vô tận!
Máu, tim như hòa nhịp với thời gian
Lắng hồn theo bóng hạc nội mây ngàn
nghe rấm rứt tiếng mài gươm tráng sĩ.
 
 Hồ sơn hữu ước vi sơ chí
nên Tuế nguyệt như lưu mạn thử sinh (1)
Chưa mòn chân đã chùng bước đăng trình
đành Vãng sự hồi đầu ta dĩ hĩ (2)
 
Đâu phải người đã không còn hào khí
Chỉ vì thân chùm gởi chốn viễn phương
Khói sương giăng, mờ khuất vạn nẻo đường
nên vó ngựa hồi hương chưa thấy lối!
 
Nghe văng vẳng núi sông reo nguồn cội
Thoáng chập chờn nhân ảnh thuở đao binh
Tháng năm trôi, quang gánh chất u tình
Đong nỗi nhớ, chờ ánh hồng quang phục.
 
Dòng ly biệt trải bao mùa trong, đục
Quan san còn vương bụi đất tha phương
47 năm! Cứ ngỡ đã miên trường
Trời, Đất xám một màu sương khói quyện.
 
Đời lang bạt kể từ khi quốc biến
Đêm năm châu, ngày bốn biển phiêu linh!
Sau bao năm còn thắm thiết lưu tình
Chăm chút bón hoa lòng thương Đất Nước.
 
Lấy tan nát vá đời, treo gió ngược
làm buồm căng cho thuyền vượt trường giang
Quê hương ơi! Đây son sắt đá, vàng
tô thắm mãi trang sử hồng Lạc Việt.

 HUY VĂN
 
(1) Trích từ  Bình Nam Dạ Bạc- Nguyễn Trãi
Dịch (thoát ý):
Lời thề sông núi đành lỗi hẹn,
Tháng năm uổng phí giữa đời trôi
 
 (2) Trích từ Bạch Đằng Hải Khẩu- Nguyễn Trãi
Dịch (thoát ý):

Nhớ lại chuyện cũ đã qua rồi

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2022

Triết Lý Tam Hầu - Thơ Trần Quốc Bảo

 

 

Đã sinh làm kiếp con người,

Nào ai thoát được cảnh đời xót xa!

Nhà Sư Ấn độ Vadjra,

Đưa ra triết lý, giúp ta thanh nhàn.

 

Xét rằng đời, vốn đa đoan,

Muốn vui sống, phải tịnh an tâm hồn.

Như ba con khỉ, mà khôn!

Lấy tay, bịt mắt, bịt mồm, bịt tai!

 

Bịt mắt, ta chẳng nhìn ai,

Chỉ nhìn cái đúng, cái sai của mình!

Diệt trừ: tà sắc, dục tình,

Thì buông bỏ được bóng hình đam mê.

 

Bịt mồm, ta chẳng khen, chê,

Dối gian chẳng nói, chửi thề cũng không.

Hiền như có Phật trong lòng!

Thì buông bỏ được những vòng lợi danh.

 

Bịt tai, chẳng rõ âm thanh,

Thấy đời đẹp, tựa bức tranh không lời!

Mở tâm thương mến mọi người,

Và buông bỏ hết!… Coi đời hư không!

 

“Tam Hầu” triết lý phương Đông, (*)

Tuy đơn sơ, lại mênh mông luận bàn!

Người xưa, để lại khôn ngoan,

Ngàn sau, hồ dễ thế gian tận tường!

 

           Trần Quốc Bảo

                  Richmond, Virginia

           Địa chỉ điện thư của tác giả:

          quocbao_30@yahoo.com

 

(*) “Tam Hầu” triết lý phương Đông: Triết lý này phát xuất từ nhà Sư Vadjra (Ấn độ) vào thế kỷ thứ 8, lan truyền qua Trung hoa và Nhật. Đến thế kỷ 17, ở Nhật tại Đền thờ Tokugawa có tượng 3 con khỉ. Tên chung bức tượng là Sambiki Saru (3 khỉ khôn ngoan). Tên Khỉ bịt mắt, là Mizaru; Khỉ bịt miệng, là Mazaru; Khỉ bịt tai, là Mikazaru.