Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2022

Giấc Mộng Cố Hương - Thơ HỒ TRƯỜNG AN

  


(Tặng Việt Dương Nhân)

Rồi giữa cõi chiêm bao em thấy lại
Bao mảnh đời lồng lộng sáng trong gương
Khung gương nhỏ hiện từng bầu cảnh giới
Tuổi ấu thơ, thời mới biết yêu thương.

Em trở lại bên bóng đèn trứng vịt
Một đêm hè, miền bưng trủng ruộng quê
Trên mái lá, thâu canh mưa rả rít
Em đợi ai vàm sông cái quay về.

Dù mới tuổi mười ba, tim sớm đập
Nhịp trữ tình theo Hồn Bướm Mơ Tiên
Theo Đôi Bạn, rượu nhiệm mầu em nhắp
Thực và hư, nhịp cầu nhỏ nối liền.

Đây ảng nước có vài bông cau rụng
Mây trắng chìm dưới đáy nước trong veo
Ơi ảng nước, đã bao lần soi bóng
Một nụ cười, khóe mắt nắng vui reo.

Em đã gặp giữa trùng trùng giấc mộng
Cuộc hẹn hò ân ái dưới cây rơm
Tràn lạc thú xác thân, triều nhựa sống
Trong cuộc tình, em tuôn nhựa cây thơm.

Đây rảnh nước len trong lùm cỏ sắc
Trôi miệt mài, kéo ước vọng đi xa
Ơi thuở ấy, em muốn lên cõi Bắc
Ngắm hoa đào, nghe tiếng hót sơn ca.

Và đây bóng ngọc lan bên cửa sổ
Bóng hoàng lan tỏa mát cuối sân nhà
Hai mùi hương trộn vào mùa hoa rộ
Báo tin vui: người khách đến từ xa

Người viễn khách lại về miền Đất Đỏ
Giữa một ngày mộc lan nở trắng hoa
Em đã mất một thiên đường từ đó
Để chiều chiều ra ngõ ngóng phương xa.

Gì nữa đó? Đây này cây trứng cá
Bóng đong đưa vườn ký ức long lanh
Trái mọng chín mời lũ chim xa lạ
Nguời biệt tăm, em bỏ cảnh quê xanh.

Rồi có những chiêm bao về bất chợt
Em thăm quê bên hàng giậu xương rồng
Cổng khép kín, trời nổi cơn gió lốc
Con mèo mun lượn bóng dưới trăng trong.

Em thấy lại một chiều ra cửa biển
Mảng phù sa trong nước mặn rờn xanh
Em không khóc, lòng rã rời từng phiến
Ơi, phiến nào cũng nồng đậm thâm tình.

Hạnh phúc nào chưa bừng men chín đỏ
Rụng âm thầm trong giá ngắt đêm sương
Cố thổ ấy từng nuôi cây bé nhỏ
Dẫu hoa hèn, trái đắng vẫn thân thương.

Mảnh tân bồi, bao cuộc tình sướng khổ
Vẫn ngọt ngào, vẫn thân ái, bao dung
Em bỏ đất bởi bị dồn tuyệt lộ
Lời ca dao, câu Vọng Cổ ngân buồn.

Có thể lắm, mộng tình cờ đôi lúc
Hiện lên từng mảnh vụn chốn quê hương
Cõi lòng em thêm buồn như bông cúc
Khi lạc loài, mất đóm lửa trong sương.

Hồ Trường An

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2022

"Mù Căng Chải" - Thơ Trần Quốc Bảo


 

Mù Căng Chải  

 

“Mù Căng Chải” địa danh nào thế nhỉ!

Nghe như tên phố thị của Trung Hoa.

Ngờ đâu… đó là một “Huyện” của ta,

Miền Thượng du, Tây bắc tỉnh Yên Bái.



 


Đồi chập chùng. Kìa! Huyện Mù Căng Chải!

Không có bình nguyên, cũng chẳng biển sông.

Dân bản xứ, đa số sắc tộc Mông,

Phần còn lại, là người Kinh và Thái.

 

Từ ngàn xưa, Cộng Đồng này tồn tại,

Sống kiên trì, ôm ấp giải Cao Nguyên,

Dùng đôi tay, vẽ lại cảnh thiên nhiên,

Bạt đồi núi, thành hàng hàng nương rẫy!

 


 

Cảnh sắc tuyệt vời, ngày nay ta thấy,

Là mồ hôi công sức biết bao đời,

Với ơn thiêng phù hộ của Ông Trời,

Mưa nắng hai mùa, thuận hòa nhuần nhã!

 

Dân Mù Căng Chải, quen đời sơn dã,

Không thích nghi với sinh hoạt văn minh.

Trên vạt rẫy, vẫn cấy lúa khom mình,

Người nông dân lội bùn nâu, chân đất.

 



 

Cô sơn nữ lưng gùi, cười chơn chất,

Múa hát líu lo như tiếng chim rừng!

Hàng bờ mương giữ nước, rất đặc trưng,

Uấn lượn vòng cung, đẹp như tranh vẽ!

 

Đến mùa lúa, thời muôn mầu muôn vẻ,

Xanh biếc vàng tượi, quấn quít lưng đồi.

Ôi!... Thượng du Tây bắc, quá tuyệt vời!       

Ôi! Việt Nam... Giang sơn Gấm vóc của ta ơi!

 



 

Phải giữ NƯỚC, của Ông Cha để lại!

Tấc đất là tấc vàng!...:Mù Căng Chải” (*)

 

          Trần Quốc Bảo
                 Richmond, Virginia
            Địa chỉ điện thư của tác giả:
        quocbao_30@yahoo.com

 

(*) Nguồn tin và hình: Tuấn Vũ

Mời xem thêm vài hình ảnh Mù Căng Chải








 










TÔI VẪN CHỜ NGÀY HOÀNG KỲ PHẤT PHỚI BAY TRÊN QUÊ HƯƠNG -= Thơ Thiên Kim



Trùm đảng Cộng sản Nga Sô
Bẩy mươi năm chẵn xụp mồ, nát tan...

Cùng chung số phận hoang tàn
Đảng Cộng cai trị, xóm làng tang thương!

Châu Âu "cờ đỏ xuống mương!"
Người dân xứ họ muôn phương vui mừng !

Bao năm thoát ách: Thanh trừng
Bữa cơm, manh áo, luật rừng, tố nhau...

Tôn giáo, cấm đạo, nguyện cầu
Nhà thờ hoang vắng, đâu mầu tôn nghiêm?

Đảng cấm thờ phụng Ơn Trên
Thuốc phiện: "Tôn giáo" chúng liền bắt ngay

Đảng cho học tập đêm ngày
Lenine giáo hóa nhiều tay côn đồ

Cướp của vua chúa, đầy kho
Cướp luôn: Sự sống tự do con người ...

Nước Việt có những đười ươi
Cộng nói: "Từ khỉ mười mươi thành người !"

Sinh Cung là khỉ có đuôi
Khoác tên: Hồ Chí theo đuôi... Nga, Tầu

Hồ học những thói gối đầu
Của đảng Cộng sản: Đổi mầu quê hương

Tôn giáo cấm đoán, không nhường
"Quốc doanh" lẩn khuất những phường đảng viên

Các nơi "Giảng đạo ưu tiên"
Giúp đảng Cộng sản thoát liền cơn nguy

Chúng ác, dùng sách giảm ... suy
Thờ cả những kẻ hại, nguy nước nhà

Cướp bóc, lột sạch dân ta
Cải cách ruộng đất, ruộng nhà tịch thâu

Giết người, máu nhuộm đất nâu
Tam vô chủ nghĩa, còn đâu gia đình

Coi thường Tổ Quốc! Bất minh...
Buôn dân, bán nước, đầy tình tham lam

Lấn xâm đất đẹp miền Nam:
Nhân dân no ấm, chứa chan ân tình...

Đảng Cộng cướp bóc quy trình
Vàng bạc, châu báu... Về đình Bắc phương

Ruộng vườn, nhà cửa, "thiên đường"
Chúng vơ, chúng vét như phường đói meo

Giải phóng "đẻng béc" ngu... nghèo...
Mà loa "giải phóng" lo nhèo khoe khoang

"Thắng Đại" cướp dọc, cướp ngang
Bao triệu bộ đội, sắp hàng chết queo

Diệt chủng tội đảng "hùm beo"
Mười triệu oan mạng, chết theo "Đại Đồng"!

Đại Đồng Cộng sản chất chồng
Trăm triệu sinh mạng đã đồng gục thây!

Cướp chính quyền, tội lũ bay !
Cướp luôn lẽ sống, trên tay ngập tràn

Tội này đảng Cộng ác tàn...
Sẽ lãnh ngàn tội: ngập tràn đau thương!

Tù bao chiến sĩ can trường
Giúp dân, giữ nước, bốn phương anh hùng

Bóc lột : dân chúng khốn cùng !
Cưóp nhà, vàng bạc, đuổi vùng rừng hoang

Cai trị đảng Cộng... ngang tàng!
Hai lần: Triệu kẻ lang thang... xa nhà

Ra đi mắt đỏ, lệ nhòa
Tìm nơi dân chủ, thái hòa, tự do

Khi nào đất nước vàng hoa...
Hoàng kỳ phất phới, Nước ta hùng cường?

Được thế, Ta phải chung đường
Anh Em đồng nhất: "Con Đường Việt Nam"

*Đồng bào ơi! Hỡi Nước Nam !
Chúng con dù phải gian nan, nhỡ nhàng

Cho dù cuộc sống trễ tràng
Cho dù hơi thở muộn màng , cũng cam...

Thiên Kim - 2022

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2022

NGHIỆP TRẦN -Thơ Minh Thúy Thành Nội và Thơ Họa




NGHIỆP TRẦN

Chán nản hằn sâu cuộc sống này,
Vô thường lởn vởn đến rồi bay.
Từng đêm lặng lẽ đàn lơi phím,
Những sớm u trầm nhạc đứt dây.
Thế sự quay cuồng như quỷ ám,
Trò đời đảo lộn tựa ma vây.
Trời thu đã chớm giăng sầu lịm,
Nặng trĩu trần ai bóng tối đầy.

Minh Thúy Thành Nội

Thơ Họa:


TẶNG O THÀNH NỘI

Ơ hay ngộ quá cái O này,
Múa bút như Rồng múa Phượng bay.
Phó hội nhiều cô e đọ dáng,
Cung đàn khối vị dám so dây.
Tánh hiền nết đẹp người chào đón,
Xinh xắn tài hoa kẻ bủa vây.
Mà cớ chi tuôn lời yếm thế,
Hay mong mọi thứ phải tràn đầy?

Nhất Hùng


SỰC TỈNH GIẤC

In sâu vết nhọc thế gian này,
Xuống được bao ngày sẽ vội bay.
Trằn trọc ý tung giăng ghẹo phím,
Suy tư nét vút gảy đàn dây.
Cuồng si vùi dập ma đeo bám,
Mất trí cưu mang quỷ ám vây.
Sực tỉnh xác vùi thân rả rục,
Hồn linh chưa tỉnh giấc đong đầy…!!

HỒ NGUYỄN

(08-7-2022)


THU VƯƠNG ÁNH MẮT.

Cả một trời thu đọng mắt này
Thấy buồn khi ngó nắng sầu bay
Sương phơi cành trúc như tơ rối
Khói toả đài sen tưởng tóc dây
Đã biết hong thơ hun lửa bốc
Thì đừng tạo nghiệp khiến tình vây
Chao ôi tất cả rồi hư huyễn
Mà vẫn bâng khuâng nỗi nhớ đầy...

Los Angeles 9 - 7 - 2022

CAO MỴ NHÂN


SỐ PHẬN

( hoán vận)

Nỗi buồn số phận mãi dâng đầy
Chẳng biết bao giờ mỏi cánh bay
Tiếc rẽ cung đàn đà lạc nhịp
Thương thay nốt nhạc đã chùng dây
Nửa đời lang bạc luôn lôi kéo
Trọn kiếp phiêu bồng cứ bủa vây
Lòng vấn vương hoài thân lữ thứ
Làm sao thoát khỏi cảnh tình nầy ?

songquang

20220709


VÔ THƯỜNG

Đã tường hư ảo cuộc đời này
Tất cả trôi vèo theo gió bay
Địa vị leo cao rồi tuột dốc
Tình yêu cột chặt cũng chùng dây
Nào đâu tuổi trẻ luôn tồn tại ?
Mấy lúc người thân mãi tụ vầy ?
Thì có can chi mà bận óc
Trời đêm không thể mãi trăng đầy

Sông Thu

( 10/07/2022 )


ĐỨC NĂNG THẮNG SỐ

Nghiệp nặng cho nên đọa kiếp này,
An bình bỗng chốc vụt xa bay.
Giầu sang chả viếng,luôn lạ lẫm,
Nghèo khó thường thăm,cứ dằng dây...
Tình nghĩa ngày qua,dần phai nhạt,
Nhân duyên tháng lại, kém tròn đầy.
Quyết tâm gắng sức,nào cam chịu?
Để số phần đen mãi bủa vây ?

Thanh Hoà

12/07/2022


CHÁN...

Chẳng biết còn ai thích kiếp nầy
Lòng trần hờ hững thoáng mây bay
Hôm nay nhìn lại sầu vương mối
Mai mốt trầm buồn điệu bứt dây
Cuộc sống quanh co như vở kịch
Đời người rắc rối tựa cờ vây
Tháng ngày gói ghém tình u uẩn
Bám víu bên ta cảnh đọa đầy....

Paris, 19/07/ 2022

TRỊNH CƠ


TÌM VUI

Lặng lẽ tìm vui ở chốn này
Thôi mơ lướt gió thỏa diều bay
Câu thơ xướng họa nâng niu chữ
Khúc nhạc giao hòa nắn nót dây
Xua khổ nhân sinh hoài mịt ám
Thoát buồn kiếp phận mãi trùng vây
Mong sao nắng mới về quê mẹ
Ước vọng xuân hoa thắm nở đầy...

Lý Đức Quỳnh


Được đăng bởi : Lý Lãng vào lúc tháng 7 21, 2022

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2022

RƯỢU CẠN ... Thơ NHƯ THƯƠNG

 

 

Người không về rượu đầy làm sao cạn

Để men nồng không chạm khẽ bờ môi

Nét son tình đỏ rực màu ngạo mạn

Rồi sẽ phai. Ngồi kể lể khúc nôi

.

Người không về lỡ đời chia trăm nhánh

Nhánh yêu đương sẽ rụng lá cuối đường

Để ngoài vườn nắng chẳng còn lóng lánh

Và mùa Thu chỉ năm tháng nhớ thương

.

Người không về gót chân quên cuống quít

Đón chờ ai tươm tất áo lụa bay

Thêm chút nữa dẫu là nhiều hay ít

Thời gian ơi, đừng vỏn vẹn tháng ngày

.

Người không về tóc sẽ phai...tóc bạc

Màu thanh xuân như màu cỏ chẳng còn

Để lược gương phấn nụ buồn ngơ ngác

Tay vụng về lệch lạc vẽ nét son

 

Như Thương

LỜI NGƯỜI VỢ THƯƠNG BINH VNCH - Thơ Võ Đại Tôn

Vinh Danh Người Vợ Lính VNCH - Nguyễn Tường Tuấn

(Kính tặng Quý Chị-Em một đời tận tụy thủy chung lo cho người chồng Thương Binh từ trận chiến trở về…)
Võ Đại Tôn

 Bao năm trời chiến chinh
Từng đêm nghe tiếng súng.
Lòng thảng thốt, em nguyện lời kinh tụng
Cầu xin anh được mọi an bình.
Ôm con vào lòng, trong nỗi nhớ lặng thinh,
Luôn mong đợi phút anh về, chiến thắng.
Dòng lệ âm thầm giữa đời mưa nắng
Còn tình nhau, nuôi sống tâm hồn.
Rồi một chiều mưa, trong bóng xế hoàng hôn
Tin anh về, xác thân không toàn vẹn!
Em nhìn anh, cố lau dòng lệ nghẹn,
Anh vẫn còn! – Như thế đủ cho em.
Đồng đội bao người vào Quân Sử, không tên,
Anh còn sống – Đời cho em diễm phúc.
Hoàng Tử lòng em, dù máu loang quân phục,
Vẫn còn nguyên Tình đẹp thuở anh đi.
Con nhìn anh, đầu thơ dại nghĩ gì,
Như muốn hỏi: – “Ông nào đây, xa lạ!”.
Em khẽ nói: – “Con hãy nhìn tượng đá
Dù rêu mờ, vẫn đẹp giữa trời xanh”!
Xác thân anh không còn được nguyên lành
Em vẫn sống cùng tim anh trọn kiếp.
Hơn 40 năm – bao nhọc nhằn nối tiếp
Sá gì đâu! – Ta mãi sống bên nhau.
Quê hương mình còn bao nỗi khổ đau
Ta cố sống – dù cháo rau từng bữa.
Dìu nhau đi, như ngày xưa đôi lứa
Dưới hàng me tan học, bước chân về.
Xin anh cười, em vẫn vẹn câu thề
Bờ hạnh phúc, thuyền em không tách bến.
Một ngày mai bình minh rồi sẽ đến
Quê Hương mình vui hát bản Tình Ca.
Em tưởng thấy nạng gỗ nở thành hoa
Anh chiến thắng, cùng Toàn Dân trẩy hội.
Em và con dìu anh chung bước vội
Trên đường Xuân Tổ Quốc đã hồi sinh.
Anh vẫn còn tình đồng đội bên mình
Và có cả em-con cùng chia sống.
Dù thân tàn, anh mãi là hoa mộng
Một đời em: – Xin hãnh diện về anh,
Người Thương Binh, chung máu tạo Công Thành!

                                            Võ Đại Tôn  – Hải Ngoại.