Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

EM NHƯ CỔ TÍCH - Thơ Như Thương

Inline image 1


Giấc khuya son phấn ngập ngừng
Rượu hương khai vị lưng chừng đã say
Hôn Em đêm của lắt lay
Thì ra Em đã... vòng tay với người
Tháng 10 mưa lạ giữa trời
Để đêm nguyệt khuất che đời nhân gian
Khi Em nghiêng dáng cốc vang
Em như cổ tích rộn ràng bên ta
Chữ tình vẫn thế... mù lòa
Mai kia mốt nọ có là thực hư
Yêu Em- dấu ấn ngôn từ
Cho Anh về trọ tờ thư thuở đầu
Ừ thì dòng chữ đã lâu
Vẫn còn nguyên đấy một màu tương tư
Cõi ta bà, cõi chân như
Cõi Em-Ta, một đêm từ tỉnh say

Như Thương

HOANG LỘ MÙA THU - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An



Thung lũng hoa vàng tiết thu trở lạnh
Nắng hạ hồng đã chấp cánh xa bay
Chỉ còn vấn vương tâm hồn cô quạnh
Mặt trời buồn quyện lấy những tầng mây !

Ta bỗng nhớ quê ta thời nhỏ dại
Dòng Hương Giang hờ hững nước trôi xuôi
Thuyền xôn xao đón đưa người qua lại
Mắt môi cười chan chứa vạn niềm vui...

Rồi chiến chinh đưa người vào hoang lộ
Ðổi ruộng đồng thành hố thẳm đau thương
Ta lớn dần nhìn quê hương nhỏ lệ
Thay nụ cười bằng ánh mắt sầu vương !

Từng lớp trai xa mái trường thân mến
Khoác chinh y vì tổ quốc quê hương
Tuổi thanh xuân vì đâu đành dâng hiến
Ðể chia ly thêm bao cảnh đoạn trường ...

Người ta yêu cũng một chiều tạm biệt
Tiễn người đi mà lệ ứa hai hàng
Ðời phi công vẫn một lòng tha thiết
Với non sông đang phủ một màu tang !

Người ta yêu không về như ước hẹn
Trái sầu đau trùm kín cả hồn hoang
Người ta yêu chôn đời trong lửa đạn
Một chiều thu tan tác giấc mơ vàng ...

Ta giờ đây ngồi ôn bao kỷ niệm
Sầu mênh mang thương nhớ cũng mênh mang
Tóc bạc màu tình cũng đang chết lịm
Sương rơi nhiều ... buồn trắng cả không gian !!!

nguyễn phan ngọc an - thu 2017
www.trangthongocan.blogspot.com

Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

ĐỪNG CẮM SÀO SÂU ... - Thơ Ngô Minh Hằng



Chọn lối sống nào anh chị chọn đi
Đây đất tự do không ai ép buộc
Sống đời trung thành thương dân xót nước
Khi nước dân đang trong cảnh nguy nàn
*
Sống ngẩng cao đầu không hổ Việt Nam
Dù thua thiệt, dù cô đơn, hạn hẹp
Nhưng khí phách vẫn can trường, sắt thép
Chẳng để bao giờ ta đánh mất ta
*
Lối sống giữ tròn chính nghĩa quốc gia
Vì danh dự, vì lương tâm, trách nhiệm
Vì tổ quốc, vẫn giữ điều tâm niệm
Bổn phận ta với nước vẫn còn đầy...
*
Hoặc chọn cuộc đời vuốt mặt, phủi tay
Để vô cảm, không băn khoăn thổn thức
Mặc đồng bào đang oan khiên đáy vực
Mặc đảng bạo tàn bán đứng quê hương
*
Tổ quốc riêng mình ? Sao phải xót thương ? ! 
Là việc đảng, đảng toàn quyền định đoạt !
Lịch sử xa rồi Đống Đa, sông Hát
Nhắc lại ích gì Nguyễn Huệ, Trưng Vương ?!
*
Cứ biết hôm nay, sống cảnh thiên đường
Miễn có đủ rượu ngon và gái đẹp
Miễn lắm bạc tiền, dù làm con vẹt
Dù cúi đầu quì gối trước ngoại bang
*
Dù cướp dân đen, thu vét bạc vàng
Ai chết mặc, miễn đảng còn là được !
CÒN ĐẢNG, CÒN MÌNH thế là đúng hướng
Nước mất, dân đau chứ thiệt chi mình !!!
*
Nếu ra nước ngoài cũng kệ người khinh
Theo lịnh đảng, cứ gian hùng nghị quyết
Ngậm máu mà phun, phun cho Quốc mệt
Quốc mà buông là đảng nắm cộng đồng !
*
Gắp lửa(1) càng nhiều càng được tuyên công
Đúng chính sách lại đạt cao thành tích
Đấy, đời sống nào các anh chị thích
Thì cứ tha hồ lựa chọn, tự do…!
*
Cũng chẳng cần chờ khi tóc màu tro
Mới thấy được những oán hờn vay trả
Cứ nhìn xác Hồ biết ngay hậu quả
Dẫu chết đi, bia miệng vẫn muôn đời !
*
Thích lối sống nào, cứ chọn, người ơi
Dùng trí óc, lương tâm mà chọn nhé
Đừng để cháu con bị đời biếm nhẽ
Không dám ngẩng đầu vì tội cha ông ... 
*
Đừng để anh em, cô bác giống dòng
Phải hổ thẹn vì gia đình, huyết thống
Cứ tay cướp rồi tay kia nổi trống
Thì thế nhân ai mà chẳng chê cười ?
*
Được sinh ra, ai cũng thể là người
Nhưng tư cách mới làm nên giá trị
Ngôn ngữ, hành vi, tính tình, ý nghĩ
Sẽ tự phân đẳng loại mỗi con người
*
Kẻ có tâm thì họ chọn lối đời
Sống lợi ích cho nhân quần xã hội
Còn kẻ bất lương ngại gì phạm tội
Ác độc, tham tàn, bán nước, giết dân ...
*
Vâng, chọn đi, ta sống chỉ một lần
Thì hãy sống có lương tâm, trách nhiệm !
Để nếu lúc đời vô thường, đột biến
Khi đưa tay còn có những bàn tay...
*
Hãy nhớ phù du là kiếp sống này
Chớ cắm sào sâu mà rồi khó nhổ ̣!(2)
Phật đã dạy cõi đời là bể khổ
Xin đừng thêm đau xót nữa cho đời ...


Ngô Minh Hằng



1- tục ngữ VN - Gắp lửa bỏ tay người: Vu khống, gieo tiếng ác, oan vạ cho người.
2- tục ngữ VN - Cắm sào sâu khó nhổ: Đi sâu vào một việc gì thì khó gỡ ra. Ý khuyên con người làm việc gì cũng phảinghĩ đến hậu quả, không nên quá đáng mà hối không kịp,  tự mình hại bản thân mình.

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

Gởi người con gái Vĩ-Dạ - Thơ Huy Uyên

Image result for hình ảnh huế

Mưa chiều ngang thôn Vĩ-Dạ
Tình có theo em về kịp Ngọc-Anh
Đã xa rồi tháng ngày thương nhớ
Dấu kín vào tim lặng lẻ mối tình .

Đứng lại bên đường phiên chợ Mai
Bà con nghèo trơ vơ lều chỏng
Thương quê mưa giọt ngắn giọt dài
Buổi đi xa không người đưa tiễn .

Vườn nhà em trái hoa mật ngọt
Bên giếng ngày nào tôi cùng em
Gởi tình theo đám mây trời
chiều đi không hết
Đành đoạn xa em hai mắt nhung đen .

Xa quê,em,những buổi quân-hành
Bao nhiêu năm chưa hề quay lại
Khế trong vườn cây trái còn xanh
Mộng đầu chắc có người đã hái .

Hôm qua ngày tôi quay lại
Hết rồi hình bóng xa xưa
Chiều Ngọc-Anh đốt sầu tê tái
Nhớ em nói mấy cho vừa .

Ngoài kia em,nắng ngập con đường
Tim treo lên đoạn sầu phiêu-hốt
Tình một thời tôi gởi cho em
Người ở lại tháng năm 
làm sao quên được .

Huy Uyên


      Còn lại em và Huế

Em cúi xuống cầm tù dĩ-vảng
Để Huế một mình ấm lạnh khói sương
Sáng chiều Huế đi về chiếc bóng
Để cho ai gởi lạnh vào hồn .

Tôi vội về băng bó vết thương
Bao năm qua mù lào cùng Huế
Ngã ba sông Đông-Ba ,Bến Ngự
Gởi nhớ cho ai xa xót trăm miền .

Con đường dài Huế đau một đời
Những cột đèn đêm về đứng khóc
Mưa vội vàng rớt Hoàng-thành chơi vơi
Sót lại ngã ba Tuần ly thuốc độc .

Chiều ngỡ ngàng trong tôi với Huế
Ở lại cùng em trú-ngụ sau cùng
Ở lại núi và trời đầy nhớ
Ngọn cỏ tím màu dầu dải sông Hương .

Vắng rồi người yêu và nụ cười
Vĩnh-biệt môi hôn nồng cháy
Trong vườn hoa sứ và tiếng thở dài
Đọng lại bên thành xưa lời ru của quỷ .

Còn áo tím bên đường thời con gái
Nghiêng nắng về che nón bài thơ
Tóc mây đen bờ vai em thả
Để hồn tôi chết tận bây giờ .

Đêm ai soi nhịp bóng Tràng Tiền
Thả xuống đó trái tim dịu cháy
Đò của người chèo nhịp trôi nghiêng
Dấu dùm tôi muôn ngàn thương nhớ .

Thắp trên môi em ngọn lửa
Ngỡ trong chiều Đại-Nội hoang trôi
Các em lung linh trọn đời thiếu-nử
Xếp tàn y xếp vội nụ cười .

Em để lại trong tôi dấu tích mũi tên
Bắn vào tim một thời máu chảy
(Maria ớn lạnh linh-hồn)
Khúc tình xưa chôn theo về biển cả .

Em đứng bên sông tiếc thời con gái
Mắt chong sâu cuối bến đợi đò
Ngày tiễn đưa nhau một lần xa mãi
Để Huế dài sầu mãi khúc tương-tư .

Huy Uyên

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017

Tiếc Nuối - Thơ Thu Chi Lệ


Nắng chiều đã nhạt cuối chân mây
Cánh én về đâu thuở lạc bầy
Lá vàng rơi rụng mùa thu trước 
Ngày tháng dần qua như gió bay

Sầu tư một mối còn vương vấn
Cơn gió heo may thấy chạnh lòng
Hai phương trời đó xa biền biệt
Để chút tình ai cách núi sông
 
Chuyện ngày xưa ấy như tiền kiếp
Mà lòng còn tưởng mới hôm nao
Thuở bên nhau một vầng trăng tỏ
Lặng lẽ người đi, lặng nỗi sầu

Chớp bể mưa nguồn cơn bão tố
Đời là những giọt đắng thương đau
Hơi thở thời gian như lắng đọng
Chút hương ngày ấy vẫn mai sau

Ai đứng bên bờ xa bóng nhỏ
Dòng sông ngày cũ vẫn đinh ninh
Một đời thôi đã đành xa cách
Tiếc nuối chi hoài lúc tử sinh!

Thu Chi Lệ

Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

Chùm Thơ LÊ TUẤN

Inline image 8


Ta bỗng phân vân.

Mùa xuân nắng trải trên đồi
Thảm xanh cỏ biếc em ngồi hóa thân
Mùa xuân ta bỗng phân vân
Vui ngày chưa tắt, cho ngần ngại qua.


Mùa xuân em dáng mượt mà
Bước đi trong nắng, rộng tà áo bay
Tuổi xuân em giữ trong tay
Nắng hồng trên má, mê say người về.

Mùa xuân thơm ngát đường quê
Ngàn hoa chớm nở hương mê lạ thường
Mùa xuân đứng giữa con đường
Chia đôi dấu cỏ, lòng vương vấn hoài.

Tháng giêng
Lê Tuấn

Inline image 9

Thân tặng các bạn yêu thơ, một bài thơ tự do, tôi viết cho mùa thu năm nay 2016.

Rất Nhẹ.

Rất nhẹ, chiếc lá vàng nhẹ rơi
Em đi qua con đường rợp bóng lá thu bay
Nghe tiếng thì thầm kể cho nhau nghe của những chiếc lá
Những chiếc lá nói về một mùa thu đã thành quá khứ.

Con chim sẻ bỗng giật mình bay xa.
Bỏ lại con đường mịt mù khói bụi
Dòng xe cộ đông đúc ồn ào chạy qua.
Người đàn bà gầy yếu ngồi vét nốt chút dư đêm.

Hình như bà đã mơ đêm qua
Một giấc mơ thật đẹp của thời con gái.
Mơ về một thời xa xưa
Ở nơi ấy… một cuộc tình thật đẹp.

Qua bốn mùa rực rỡ đầy hoa
Mơ thấy một căn nhà
Chan hòa niềm vui và hạnh phúc!
Có lời thì thầm êm dịu và bàn tay trìu mến ôm ấp.

Bỗng dưng người đàn bà giật mình tỉnh thức
Những chiếc lá vàng rơi.
Làm vỡ tan tâm hồn đa cảm.
Phía cuối con đường bóng hoàng hôn thoáng hiện.

Dấu chân buồn lặng lẽ bước đi xa.
Người đàn ba… tan biến vào hư vô.

Mùa Thu và cảm nhận buồn
Lê Tuấn


Inline image 10


Hạt giống tình yêu

Gởi tình yêu vào đất
Cho hạt giống nảy mầm
Đươm hoa và kết trái
Cho tình ta mênh mông.

Gởi nụ hôn trong gió
Cho môi hồng nở hoa
Hiến dâng đời rực rỡ
Tình yêu đến chan hòa.

Gởi cho nhau tình thân
Đời sống vẫn xoay vần
Bên nhau chiều Thu lạnh
Lá rơi nhiều… trong sân.


Cảm nhận về mùa Thu
Lê Tuấn


Inline image 15


Sợi tóc buồn

Một sợi tóc buồn thoáng nhẹ rơi
Cho ta vương vấn cả khung trời
Ngày xưa tóc điểm xanh màu nhớ
Ta thấy em cười hồn chơi vơi.

Bây giờ tóc bạc đã lên ngôi
Lòng ta thương nhớ đến bồi hồi
Ngày xưa em thích hoa màu tím
Cho nỗi buồn riêng mặn trên môi.

Lê Tuấn
người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng.




Inline image 13

Áo dài
Áo dài em mặc dáng thướt tha
Quê hương chia nửa mở đôi tà
Tà trước gió lùa bay giữa phố
Tà sau phất phới rực rỡ hoa.

Lê Tuấn

Inline image 11

Câu chuyện một dòng sông

Dòng sông nước chảy về đâu
Sao ta nghe nặng cõi sầu miên man
Cho dòng tâm thức dâng tràn
Cuốn trôi sỏi đá, đời tan hoang chờ.

Dòng sông chia cắt đôi bờ
Bên kia em đứng, mộng mơ bên này
Gió mùa chuyển hướng mây bay
Cõi lòng mở rộng, tâm bày lượng không.

Từ khi non nước phiêu bồng
Càn khôn nối nhịp, xoay vòng trầm luân
Ta buồn thân phận gian truân
Em buồn, theo bước nhân quần đổi thay.

Trả xong duyên nợ mới hay
Bến kia thuyền vẫn còn say sông dài
Mê tình một sợi tóc mai
Mà nhiều thu vắng, vẫn hoài niệm xưa.

Người ơi ! còn nhớ đò đưa
Bên kia bến đợi, chiều mưa sông buồn.

Lê Tuấn

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

Nụ Hôn - Mê Lộ - Thơ Ngọc Quyên và Hư Vô



Nụ Hôn
Bềnh bồng trong mê lộ
Hối hả tìm môi nhau
Đêm không còn chỗ dựa
Giữa mịt mù chiêm bao.

Tay em như dao nhọn
Rạch vào trái tim tôi
Vết cứa cào ngọt lịm
Còn rịn máu trên môi.

Cuồng say hơn rượu phạt
Uống cho đầy một hơi
Cạn ly chưa cạn mộng
Bên hương đêm rã rời.

Em ơi, đừng bối rối
Đời còn có bao lâu
Là nụ hôn lần cuối
Hay chỉ mới bắt đầu?

Khi nào em hiểu thấu
Giọt lệ có linh hồn
Là em đang cất giấu
Lời vàng đá vô ngôn.

Mà khúc đời mê lộ
Chắc gì có trăm năm
Thì một lần lăn lóc
Cũng đã là tình nhân…


Hư Vô


Mê Lộ

(Cám ơn nhà thơ Hư Vô với bài thơ "Nụ Hôn" đã gợi niềm thi hứng )

Đường vào tim mê lộ
Đầy háo hức trong nhau
Đêm rã rời chứng tích
Chừng bắt sóng chiêm bao .

Tình yêu như ngọn giáo
Cứa nát trái tim tôi
Vết cắt nào êm ái
Giọt máu đào ngọt môi .

Cơn say tình đắng lịm
Đam mê vẫn đầy vơi
Đêm xuân thì dậy mộng
Hương ấm êm rã rời.

Anh ơi , buồn tóc rối !
Tình như đã bấy lâu
Chỉ một lần sau cuối
Cơn mê lại bắt đầu !

Làm sao mà hiểu thấu
Lệ đắng chảy vào hồn
Nơi trái tim chôn giấu
Vị ngọt mềm môi hôn .

Mà lằn ranh mê lộ
Là nỗi nhớ tháng năm
Dù như không như có
Vẫn mãi là tình nhân …


Ngọc Quyên


Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2017

ĐÊM THÁNG 9 - Thơ HUY VĂN



Tháng 9! Hơi Thu vờn trong gió
Nắng nhạt. Mây thưa. Lá rời cây
Vàng phai theo phiến buồn trên cỏ
Chiều đón hoàng hôn, chim gọi bầy.

Thoảng trong thanh vắng lời trầm vọng
Của bóng trùng khơi chập chùng buông
Ngồi tư lự tưởng hình nhớ bóng
Thả hồn theo chớp bể mưa nguồn.

Tháng 9! Đèn trời soi phố vắng
Ánh lung linh, mờ nhạt tinh cầu
Thu nhẹ lướt giữa trời thinh lặng
Quyện hồn mềm qua mấy nông, sâu.

Đêm bàng bạc cho người lãng mạn
Nhớ màu trăng Đại Lộc, Điện Bàn (*)
Mắt hun hút trong đêm chờ sáng
Lòng bâng khuâng dõi ánh trăng tan.

Đêm hoài vọng khuấy hồn du mục
Tháng năm chia mấy nhánh đục, trong
Nửa vầng trăng bên trời...thao thức
Gọi mời ai tấu khúc nhạc lòng.

Đêm huyền hoặc buông màn sương ảo
Nén bi thương, dỗ giấc viễn hoài
Ngàn trùng khép một trời tâm bão 
Cho thuyền đời vượt sóng trần ai.

Đêm tháng 9 bên thềm đối bóng
Trắng mù sương, thiêm thiếp trăng tàn
Mơ hồ giữa muôn trùng quên, nhớ
Thấy đời nhòa theo bóng thời gian.

HUY VĂN
(*) Hai quận thuộc tỉnh Quảng Nam
( ở hướng Tây- Nam Đà Nẵng ).