Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

NHỚ CON - CHIẾN SĨ TRẬN VONG - Thơ Lê Thị Hoài Niệm.

 
. 
Một đóa hồng nhung cắm trên ngôi mộ 
“Tử sĩ anh hùng” tuổi độ hai mươi 
 Hằng trăm tấm bia ghi khắc tên người 
Những “chiến sĩ” cũng lìa đời rất vội. 
. 
Người mẹ buồn cúi đầu ngăn dòng lệ  
Nhớ thương con đang ở “Chốn Thiên Đàng”! 
Khấn nguyện thầm: "Mong con Mẹ bình an   
Thảnh thơi nhé hỡi con, người Lính trẻ! 
. 
Mẹ ngồi đây khu Nghĩa trang quạnh quẽ  
Những đóa hồng, cờ Tổ quốc gió lay  
Điệu kèn buồn“Lễ Truy điệu”! mắt cay 
“Chiến sĩ trận vong” đau thương ngày ghi nhớ! 
. 
Lễ Vinh danh “Những Người Hùng Quốc tổ”  
 Biết “lên đường” để bảo vệ quê hương  
Chốn sa trường thay lớp học thân thương 
Cây súng thép sẵn sàng trong nhiệm vụ. 
. 
Gia đình ta ba đời trong quân ngũ  
Thuở Ông con vào Thế chiến thứ hai  
Ngày trở về sáng lạn với tương lai   
Hạnh phúc đón cha của con “Sinh nhật”! 
. 
Tính mạo hiểm, gan anh hùng nổi bật  
Khi Quân nhà tham chiến ở Việt nam 
Xứ người xa, cuộc chiến lạ tròn năm 
Máu cha đổ cho “Tự do thế giới”! 
. 
Tuổi trẻ con vầng thái dương chói lọi 
Cuộc sống huy hoàng mời gọi ngày mai  
Mẹ thở dài khi con bảo: Làm trai  
Noi gương sáng từ Cha-Ông Tiên Tổ. 
. 
Vẫn chiến trường xa, Al qaeda, khủng bố 
Bom nổ vệ đường con của mẹ tử thương 
Nghĩa trang... "Welcome Lính” từ giã chiến trường 
Yên nghỉ nhé Con- Người Anh Hùng Tử Sĩ! " 
. 
Lê Thị Hoài Niệm.

Anh Tôi - Thơ NGUYỆT Chim Sâu


Giang sơn mẹ chỉ còn mái nhà xưa
Để cho anh ngày trở về đầu đã bạc
Ruộng đất không còn in bóng cha một thời, bão nổi
Chìm đắm những cuộc bể dâu, chinh chiến điêu tàn
Khao khát cả đời, bên dòng sông miên mãn
Cha mẹ kỳ vọng ở anh tương lai xán lạn
Nối dõi tông đường họ Nguyễn trước sau
Tuổi thơ anh chưa thỏa niềm vui nơi làng quê
Luôn xa nhà trên con đường học vấn.
Đeo đuổi ước mơ chắp cánh tung trời
Bao năm dài chinh chiến
Anh phiêu bạt nơi thị thành
Tự tìm cuộc sống
Miệt mài đèn sách
Một mình vươn lên 
Hoa cỏ cần ánh nắng mặt trời
Còn anh cô đơn nơi phố thị đông người
Làm gia sư kiếm tiền ăn học
Những đứa em thơ nơi quê nhà
Quên anh, không nhớ mặt
Sau nhiều năm xa cách triền miên
Rồi anh cũng vào binh ngũ
Đời lính biết bao phen giáp mặt quân thù
Những phát đạn chưa làm gục ngã đối phương
Để rồi chiến tranh kết thúc
Anh lại đi tù
Mẹ cha già chờ đợi đứa con mỏi mòn
Hao gầy theo năm tháng
Hơn sáu năm nơi nước độc rừng thiêng
Tàn lụn ý chí làm trai
Anh trở về quê nhà đã xơ xác
Các em thơ đi lấy chồng
Cơm khoai nắng hạn
Cha mẹ già mừng như một giấc mơ
Hôm ấy anh ôm hai đấng sinh thành mà nức nở nghẹn ngào
Thắp nén hương thơm lên bàn thờ tổ tiên
Anh về đoàn tụ 
Ba năm sau anh có vợ hiền
 Những đứa con thơ ra đời
Thỏa lòng mẹ cha trông đợi.
Thời buổi củi quế gạo châu
Nhiều khốn khó
Đêm trằn trọc nhìn ánh trăng gầy bên kia núi
Nghe mưa rơi tí tách lê thê
Rào rạc sau vườn, tiếng dế canh thâu
Trăn trở cuộc đời nổi chìm theo mệnh nước

Rồi anh quay gót ra đi
Viễn phương đầy nắng ấm
Bỏ lại quê hương
Mẹ già đầm đìa nước mắt
Cả đời mẹ luôn chia cách những đứa con trai
Mẹ khóc từng đêm trong cay đắng chia lià
Nơi xứ người dang rộng vòng tay đón người thua cuộc.
Anh cùng vợ cố hoà nhập vào cuộc sống mới
Kiếm tiền giúp đỡ người thân...
Trong đó có em được anh giúp đỡ biết bao lần
Hơn hai mươi năm nơi phương xa
Nhớ về quê nhà da diết
Nhớ cha mẹ một đời hy sinh cật lực 
Nhớ người chị thương em luôn bảo bọc
Nhớ đàn em gái còn lắm dại khờ
Nhớ ngôi nhà xưa ngút ngái...
Nay anh đã già tóc ngã đầy sương
Hình bóng cha trong anh, ánh mắt nụ cười
Tấm lòng nhân nghĩa
Nên giờ anh chưa có ngôi nhà riêng cho mình
Có bao nhiêu anh chia sẽ hết cho người thân nơi quê nhà.
 Thương cha chưa bao giờ anh lo cho người bằng đồng tiền xứ lạ
Trước lúc cha ra đi, nhìn đàn con lỡ vận
Nước mắt lưng tròng
Trong uất nghẹn bi thương
Đành khép chặt trong lòng giấc mơ đời (( Viên mãn))
Anh luôn nhớ người cha hy sinh không ngừng nghỉ.
Nơi xứ người phồn hoa
Có bao người quạnh quẽ
Giờ đây nơi quê hương
Mái nhà xưa 
Trên bàn thờ bóng cha bóng mẹ
Đôi mắt hiền xa xăm, một đời khao khát
Ngõ đá rêu xanh còn dấu chân người
Mai cùng nhau rũ về anh nhé!
Thắp hương thơm lên ngôi mộ cha mẹ mình
Nhớ một thời yêu dấu vời xa.
  
   Thương tặng anh Nguyễn Đình Hoành
      
                       Em gái: Nguyệt Chim Sâu
                        HK 25/5/2016

ANH CHẠM TRÁI TIM EM ! - Thơ Phương Trần


Anh đến thăm quê Em
Vào một ngày nắng Hạ
Bao người dân vội vã
Ðón từng bước chân Anh
Ôi… đôn hậu hiền lành 
Nụ cười Anh rạng rỡ
Không một chút bỡ ngỡ
Dù mới đến lần đầu
Tiếng Việt có dễ đâu
Anh vẫn tập tành nói
Chân tình như mở lối
Ðến triệu trái tim người
Cái bắt tay vui cười
Sao mà gần gũi quá !
Anh bình dân đến lạ !
Ăn nơi quán lề đường
Cùng với người dân thường
Choàng vai không ngần ngại
Thích nghe Anh nói mãi !
Bài diễn thuyết đầu tiên
Ôn hòa và lành hiền !
Những lời Anh hứa hẹn 
Giúp Dân Em giữ vẹn
Bờ cõi nước non nhà
Rồi phát triển gần xa
Như một bậc Hiền Triết
Am tường và hiểu biết
Lịch sử đến văn chương
Biết nàng Kiều vấn vương
Bà Trưng rồi Bà Triệu
Ngạc nhiên điều Anh hiểu
Thấu đáo từng lời thơ
Em như đang trong mơ
Khi nghe Anh nói đến 
"Nam Quốc Sơn Hà“ ấy
Chỉ có "Nam Ðế cư “
Anh muốn nói gì ư ?
"Dẹp dã tâm Khựa nhé !“
Anh ơi lời Anh khẽ
Chạm đến triệu lòng dân !
Lo lắng đã vạn lần
Mất nước mà không thể
Sao yêu Anh đến thế !
Anh chạm trái tim Em !

      PT
25.05.2016

Em Bỏ Bùa Cho Tôi Phải Không - Thơ Trần Vấn Lệ




Em bỏ bùa cho tôi phải không?

Khi không mà nhớ má em hồng
Khi không mà nhớ môi em thắm
Mà nhớ vô cùng đôi mắt trong…

Em bỏ bùa nên gió quá thơm
Chiều xanh bát ngát rồi hoàng hôn
Bao nhiêu ngọn gió tôi vừa bắt
Rồi thả ra bay mất biệt hồn…

Em bỏ bùa nên tôi biếng ăn
Cơm hôi canh lạt chẳng buồn chan
Mà chan lại sợ đầy con mắt
Ai hiểu giùm tôi quá nhớ nàng?

Em bỏ bùa nên tôi ngẩn ngơ
Mở tờ giấy trắng viết chi giờ?
Rằng thương không biết làm sao nói
Mà nói làm sao cho giống thơ?

Mà nghĩ cũng buồn thơ nhạt nhẽo
Bao nhiêu bài rồi ai ngó đâu?
Ném ra sân gạch chim không nhặt
Sợ nhặt tha đi bẩn mái lầu?

Em bỏ bùa tôi không bỏ em
Đêm nay tôi sẽ nói cùng đêm
Tắt giùm tôi hết trăng sao nhé
Để một mình tôi với ngọn đèn…

Để một mình tôi ngồi đối bóng
Lầm thầm tôi nói một tôi nghe
Tương tư không phải vì trăng tỏ
Không phải sao mờ cuối biển kia…

Mà cuối biển kia em đó chứ
Vầng trăng ẩn hiện giữa trời mây
Chùm sao ẩn hiện trên nền sóng
Đêm lạnh lùng tôi thêm nhớ ai!


Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

Coi kià, Tổng Thống Obama - Thơ Trần Quốc Bảo

Báo quốc tế xôn xao vì bữa tối bún chả của Obama

Coi kià! Tổng Thống Obama
Đến thăm Hà Nội, người ta đón mừng!
Buổi sáng, nghi lễ tưng bừng
Buổi chiều … tà tà thả bộ …
Ông đến vùng phố cổ thăm dân
Cùng với (Ẩm thực Gia) Anthony Bourdain
Hai người vào quán nhỏ
Ngồi thoải mái trên ghế nhựa xanh
Ăn bún chả, uống bia-chai Hà-Thành
Nụ cười đôn hậu. 
Ánh mắt hiền lành
Ông bắt tay từng người Việt Nam trong quán
Thăm hỏi đôi câu thân tình
Chỉ thế thôi!   Rồi trở về dinh Quốc Khách
Hình ảnh thiệt đơn giản. 
Câu chuyện rất bình thường,
                    
Nào ai ngờ … Từ cái bình thường, đơn giản đó
Bùng lên “Cơn sốt Ái mộ Obama”
Đặc biệt giới trẻ thích ông ta qúa đỗi !!!
Khắp 36 phố phường Hà Nội
Lan tràn suốt ba miền Nam Bắc Trung
Lời ca tụng công khai vang dội. 
Nghe tên “Ô Ba Ma” dân qúi mến vô cùng!
Thật trái ngược với trường hợp cách đây ít lâu
Lòng dân đầy uất hận tởm khinh
Tên Tầu Cộng Tập Cẩm Bình
Khi hắn đến Ba đình viếng lăng Hồ tặc
Dân Việt Nam coi nó là thằng Giặc
Cướp đất, cướp biển đảo, phá hoại môi sinh
Ngặt một nỗi:
Tập thể bọn Lãnh đạo nước mình
Thật hèn hạ, quì mọp dưới chân Tầu Cộng
Thế mà đối với dân thì chúng nó hung hăng bạo động
Vi phạm nhân quyền, đánh đập, tù đày
Chuyện cá chết, dân kêu ca. - Trơ cái mặt dày!
Vẫn tàn nhẫn phóng tay đánh đập.
Đảng và Nhà Nước coi dân như dun dế
Con dun dày xéo đến quằn rồi!
Này,  các Bạn Trẻ Việt Nam ơi!
Ông Obama qúi chúng ta thật, nhưng ông không thể
Đem nhân quyền độc lập tặng cho mình
Muốn Độc lập Nhân quyền ta phải hi sinh
Vùng đứng dậy, tự cứu mình và Cứu Nước.
Này, Bạn Trẻ ơi!
Đến nước này, mà ta còn nhu nhược
Thì … Ôi thôi!
Trang sử Việt nô lệ sẽ bắt đầu!
Vùng dậy đi thôi! Vùng dậy mau mau !!!
                                
Trần Quốc Bảo
 Richmond, VA

Hạ Xưa - Thơ Đỗ Công Luận

Trần Huỳnh Duy Thức - Thơ Đặng Quang Chính

tran-huynh-duy-thuc.jpg


Đêm như dần sáng .. 
Đàn cá trở mình ... 
Nước biển như trong trở lại 
Trong nhà tù ngọn nến sáng hơn 
  
Có phải ngọn nến sáng hơn khi dần tàn lụi 
Ngọn nến tàn của bọn cường khấu nước ta..? 
Hay ý chí quật cường của người tù chính trị..? 
Trần Huỳnh Duy Thức tỉnh thức trong khi bao nhiêu người còn ngủ ... 
  
Tinh thần ấy, hy sinh vì đất nước 
Chọn làm cổ thụ tại quê hương ... 
hơn là làm cây sậy sống tại đất nước người 
Tinh thần đó tinh thần cha ông chúng ta thuở trước 
  
Trước bọn xâm lăng không chịu cúi đầu 
Trước lực áp đảo của quân thù không hề khiếp sợ 
Đánh chúng thất điên bát đảo 
phải ngậm ngùi công nhận 
Đất nước này là của dân Việt phương Nam 
  
Ngày nay bọn Thái thú tân thời 
Ngậm miệng ăn tiền, đất đảo dâng cho chúng 
Lòng người dân căm phẫn 
Chúng dùng ngục tù ngăn ý chí người dân 
  
Trần Huỳnh Duy Thức, người của toàn dân 
Thân trong ngục tù, tinh thần dõi theo bước chân của những người yêu nước 
Tất cả sẽ một lần tỉnh thức 
Cùng góp tay đưa nước nhà qua đại họa Hán Tàu 
  
  
Đặng Quang Chính