Thứ Tư, 29 tháng 5, 2024

ĐÊM TỈNH NHỎ - Thơ Thu Chi Lệ

                                     

 

Đêm tỉnh nhỏ từng cơn gió thổi

Con đường Trưng Nữ ngõ buồn thiu

Lữ khách xa về đang đứng đợi

Đèn vàng hiu hắt bóng cô liêu

 

Người chờ ai thẫn thờ trước ngõ

Hay chờ em áo đỏ sau mành

Ai đã vô tình nào hay biết

Anh quay về đường phố vắng tanh

Anh đi rồi sao khuya hờn dỗi

Vầng trăng tròn khuyết đã bao lần

Gió về xao xác cành hoa nhỏ

Lá vàng rơi níu bước chân anh

 

Đêm bâng khuâng gió ru cành lá

Đường phố ấy bao lần anh đi

Tìm ai mưa nắng những chiều qua

Gặp gỡ nhau chi để biệt ly

 

Trên trời cao lồng lộng nắng gió

Vầng trăng mờ nhạt bóng bên thềm

Người về đâu đêm trăng ngày trước

Ta chờ vô vọng ánh sao đêm

 

Ta đếm ngày qua bao kỷ niệm

Lòng còn vương vấn nỗi buồn thêm

Đã thấy mùa xuân đâu còn nữa

Nét buồn xưa lay lắt trong tim

 

Dòng máu về tim như tắt nghẽn

Từ đây thân xác đã hao gầy

Mơ về tỉnh nhỏ ngày xưa ấy

Chỉ là kỷ niệm đã xa bay..

 

     Thu Chi Lệ

 ( Một ngày sang thu-2023)

    “Những Dòng Thơ Cuối“

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2024

SAY LỆ HỒN - Thơ LƯU NGUYỄN ĐẠT




SAY LỆ HỒN

lịch sử hom hem người héo mộng
nửa đời bờ bụi nửa đời nhom
tuyên ngôn bóng chữ cành khô ngọn
khẩu hiệu tong teo tuột dốc mồm

lịch sử lêu bêu mùa cải tạo
ba mươi tháng ẩn tối lao đao
vầng trăng quên hỏi thân tù ảo
loáng thoáng trên trời ngập ánh sao

lịch sử lên men nước vẩn vờn
uống xong lại thấy khát khao hơn
kẻ vui lí nhí lời tê lợm
kẻ nát lòng kia say lệ hồn

 LƯU NGUYỄN ĐẠT


ACID TEARS

history tore with withered people
half-life on dust shore, half-life worn to the bone
while manifesto shadow dry slogan tops
with atrophic mantras slipping mouth for more.

history eviscerated through the reeducation act
April thirtieth hiding dark lure
for the moon to sort the illusory prison
glimpsed in the sky filled with red starlight.

history ferments the nation’s black soul
drinking poisonous water from abysses of humiliation
by those who spread ideological scams ahead
million broken souls were drunk with acid tears.

LUU NGUYEN DAT

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2024

CHỈ MỘT LẦN THƯƠNG - Thơ DƯ THỊ DIỄM BUỒN


 

“Thương viết cho đồng môn,
khác lớp, chung trường” DTDB

Nhớ ngày nào, anh ra trường Võ Bị
Em nữ sinh, năm cuối lớp Đệ Tam
Phượng thắm hồng, ve réo gọi hè sang
Cha mẹ quen, chúng mình chưa gặp gỡ

Én lượn trời xuân, hoa khoe sắc nở...
Nhà rộn ràng, mừng đón khách tới thăm
Người lớn tươi vui, chào hỏi lăng xăng
Lần đầu gặp! Ôi, ngượng ngùng bỡ ngỡ!

Nghiêng mái tóc bồng, em che mắc cỡ
Anh mỉm cười, mắt ngời sáng long lanh
Gió mơn man, hoa rực rỡ đơm cành
Chim hót líu lo, mây trời xanh thẳm

Đêm sương lạnh, em nghe hồn mình ấm
Bởi nhạc lòng náo nức hé nụ hoa
Mượn cớ viếng thăm, anh đến tặng quà
Sau hành quân, người xa về thành phố

Đời lính chiến bôn ba, nhiều gian khổ
Anh không quên, sách vở gởi tặng em
Chiếc nón bài thơ, mè sửng, mứt sen
Quà kỷ niệm… anh ra Trung công tác

Khăn choàng cổ, áo len vùng Đà-Lạt
Bưởi Biên Hòa, dâu miền dưới Lái Thiêu
Ổi xá lỵ, kẹo chuối… bến Ninh Kiều
Mỗi lần có dịp anh qua Vùng Bốn

Anh bôn ba, khi Tịnh Biên, Phú Bổn…
Khi đón đưa em ở trước cổng trường
Bạn cười, ghẹo: “Đàng ấy, có người thương!
Con nhỏ hách ghê! Bồ là lính chiến...”

Giữa hai họ, bạn bè, cùng thân quyến
Vâng lệnh mẹ cha anh bỏ trầu cau
Nhẫn đính hôn ngày ấy đã đổi trao
Ước nguyện có nhau, dù đời nghiêng ngã

Nghỉ học chữ, em vào trường Y tá
Và sẵn sàng chờ mặc áo cô dâu
Những cánh thư xanh ấp ủ tình đầu
Những ngày về phép! Muôn vàn thương mến

Quê hương vẫn giằn co trong cuộc chiến
Nên chiến binh phải gian khổ dãi dầu
Nên anh bôn ba ở mãi tuyến đầu...
Nay Thạch Hãn, mai U Minh, Đồng Tháp…

Tin anh ngã! Trên chiến trường Đông Bắc!
Em chơi vơi chết lặng tự trong hồn!
Lệ không rơi! Lệ chết với đau buồn!
Cho quả phụ! Chưa lần mặc áo cưới!

Mấy mươi năm rồi, sống trong thương nhớ!
Bao nhiêu năm, cứ ngỡ mới hôm qua!
Trên đường hành quân, anh ghé qua nhà
“Sẽ thăm em, trong mùa vui chiến thắng...”

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2024

Mời Thưởng thức Mấy Vần Thơ Đẹp của Nhà Thơ HOA VĂN


 

LUNG LINH    

Hoa Văn


Đời cho được mấy Thu vàng nữa

Thơ có còn chờ trang giấy thơm

Ý vẫn lung linh tình vẫn đẹp

Giữ câu son sắt để vuông tròn

 

Tuổi đã đầy vai thơ viết vội

Ngày mong manh tháng cũng mong manh

Tôi đi trên lối tình riêng một

Lặng lẽ bên chiều giọt nắng xanh

 

Một giấc đời thôi cũng tuyệt vời

Tôi luôn mơ tưởng tháng ngày vui

Tháng ngày có những tình thân thiết

Với những lời ca tiếng ngọt bùi

 

Tôi nghĩ một ngày kia gió bay

Thế thân ai nhắc tiệc ai bày 

Một hồn thơ phủ đôi bờ ấm

Lòng lại nhủ lòng thuở chén say

 

Tôi ngước nhìn theo chiếc lá rơi

Nhìn làn mây trắng nhẹ nhàng trôi

Yêu thương nơi đến cùng nơi ở

Và mối Tình thơ sáng cuộc đời.

03/17/2024

 

ÁO THƠ ÁO TÌNH   

Hoa Văn gửi Song Linh


Gửi nhau một chút chân tình

Cuộc đời ừ nhỉ đã đành rong chơi

Trăm năm còn mất nụ cười

Trắng phau mái tóc từ hồi bể dâu

 

Bao năm núi thẳm rừng sâu

Ngày nghe chim hót đêm sầu vượn kêu

Nắng mưa gió bão trăm chiều

Áo hoàng hoa cũng những điều nhục vinh

 

Trời xưa đất cũ bóng hình

Trong cơn mơ tưởng vô tình tuổi tên

Một thời mưa gió ưu phiền

Tháng năm còn đó chưa quên nhọc nhằn

 

Đếm sầu qua những vết nhăn

Đếm thời gian xót xa thầm cuộc vui 

Giờ còn thơ tặng nhau thôi

Tình Song Linh đẹp xa xôi nghìn trùng

 

Bước chân sông núi đã từng

Có chi thân thế chập chùng gió đưa

Nặng lòng non nước xa xưa

Áo thơ áo lính giấc mơ tuyệt vời.

03/19/2024

 

YÊU THƯƠNG CÒN LẠI  

Hoa Văn


Tình vẫn vui chưa đến ngày khánh tận

Thơ vài dòng viết vội để làm vui

Áo văn chương thi phú đẹp muôn đời

Chân chiều muộn vẫn tràn đầy hạnh phúc

 

Bạn thi văn, tôi nòi tình mấy lúc

Thơ dở hay cũng rạng rỡ vô cùng

Vì tâm hồn còn bát ngát hương trong

Yêu nhân thế bởi tình này nghĩa nọ

 

Tôi yêu thơ không giàu sang nghèo khó

Vì đường riêng còn lá biếc cây xanh

Và trong tôi hoa nở chút ân tình

Tôi vẫn đi dù tuổi đời đã cạn

 

Đời như thế cũng để lòng viên mãn

Chuyện hơn thua đã đến lúc bạc đầu

Cùng những ngày nên quên hết sầu đau

Giữ chi nữa vì tình đời còn đẹp

 

Tuổi chiều cạn chân thơ còn bước tiếp

Để trăm năm tha thiết được vuông tròn

Một ngày kia ta cũng khuất đầu non

Như trăng lặn nhường đêm tàn cõi tối

 

Vào cuộc đời quên đi từng dấu hỏi

Tôi vui buồn năm tháng cứ miên man

Chữ yêu thương ân nghĩa vẫn dâng tràn

Trong cõi nhớ tôi âm thầm khép mở

 

Tôi vẫn coi cuộc đời như hoa nở

Chuyện hơn thua vẫn tiếng nói nhân sinh

Vài câu thơ đi vào cõi mông mênh

Cũng hoan hỉ lòng mình còn thi phú

 

Dù tay không tôi cho là đầy đủ

Có tiếng tăm ta vẫn kiếp con tằm

Ăn lá dâu phải trả lại tơ giăng

Kết thành kén cho đời thêm nét đẹp

 

Trời cho viết mình làm thơ trọn kiếp

Lòng thêm vui và tình cũng thêm vui

Bạn và tôi vẫn tha thiết yêu đời 

Ta vững bước trên đường trần phước hạnh.

03/22/2024

 

 

                                 TẶNG                                    

Hoa Văn


Tặng Em thơ cõi hồng này

Qua dâu bể với đắng cay ngọt bùi

Khi bâng khuâng lúc ngậm ngùi

Từng lời thương cảm bên đời thiết tha

 

Nhớ ngày xanh tóc đã qua

Cũng đau xót cũng phong ba nhọc nhằn

Đời phù phiếm bóng phù vân

Dọc ngang còn mất xuân dần phôi pha

 

Tình yêu thương chẳng nhạt nhoà

Có mừng có tủi có hoa bốn mùa

Tặng em cả tuổi vàng thơ

Mai tôi theo gió nghìn thu nhẹ nhàng.

03/22/2024

 

                                    GÁNH ĐỜI VAI NẶNG                                  

Hoa Văn


Từ tôi Xuân Hạ Thu Đông

Vai mang Lục bát mênh mông gánh tình

Duyên thơ duyên bút duyên mình

Ngược xuôi mấy nẻo vô tình trăng soi

 

Nghe như có tiếng qua rồi

Dòng xanh đã cạn dòng đời đong đưa

Đường về ít nắng nhiều mưa

Vẫn mang theo tiếng hát mùa gió bay

 

Gặp nhau chữ nặng thơ dầy

Đẹp câu ân nghĩa tình đầy xuyến xao

Xứ tôi Xuân đến hoa đào

Xứ em mưa bụi non cao chập chùng

 

Tôi yêu xứ ấy vô cùng

Từng câu thơ mộc mạc chừng vàng hoa

Tuổi đời chừ đã sương sa

Còn mong thơ phú dăm ba tháng ngày

 

Chưa bao giờ phủi thơ tay

Vì đời còn thỉnh thoảng cay mắt nhìn

Còn thơ còn lắm bạn hiền

Còn em trong mỗi chiều nghiêng nhớ về.

03/27/2024

 

                                     NẮNG CUỐI                                      

Hoa Văn


Tôi gánh thơ đi cũng tuyệt trần

Vào đời nhiều lúc cũng phân vân

Mong chi mai mốt tên cùng tuổi

Mới có bạn bè để kết thân

 

Ta cần nhau một chút chân tình

Là đẹp hơn nhiều lợi với danh

Đâu phải tình này hay lẽ nọ

Hay là chín bệ hoặc cung đình

 

Dầu có tuổi tên cũng thế thôi

Cứ vô tư bước giữa dòng đời

Ước mơ cuộc sống đầy thi vị

Một chút ân tình trăng sáng soi

 

Rồi cũng trăm năm cũng bạc đầu

Ta ngồi đếm lại những cơn đau

Thương mình thương bạn thương tình nghĩa

Một thuở nào xa lúc bể dâu

 

Tạ ơn tình bạn tạ ơn em

Sáng chữ sáng câu chẳng muộn phiền

Trọn kiếp thơ văn ngày tháng muộn

Đường chiều nắng đã cuối bờ nghiêng.


04/02/2024

Hoa Văn

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2024

10 Bài thơ hay của nhà thơ Bùi Giáng - Lan Anh


Bùi Giáng (1926-1998) sinh tại Thanh Châu, Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam, con thứ của ông bà Bùi Thuyên và Huỳnh Thị Kiều. Ông được văn giới, không phân biệt không gian thời gian, yêu mến trọng vọng. Những tác phẩm đầu của ông được in trong sách giáo khoa năm 1957, như Một vài nhận xét về Bà huyện Thanh Quan, Lục Vân Tiên, Chinh phụ ngâm,… nhưng tiếng tăm ông nổi bật từ tập thơ Lá hoa cồn(1963). Ông đã dịch nhiều sách Pháp, Anh, Hán văn như Hamlet củaShakespeare, Hoàng tử bé của Saint Exupéry, Ngộ nhận của Albert Camus, Khung cửa hẹp, và Hoà âm điền dã của André Gide, Kim kiếm điêu linh của Ngoạ Long Sinh…

Ông đã biên soạn các tiểu luận triết học và văn học như Tư tưởng hiện đại, Thi ca tư tưởng, Lễ hội tháng ba, Con đường ngã ba, Con đường phản kháng, Đi vào cõi thơ… Đặc biệt, gây nhiều tranh luận sôi nổi nhất là những tập thơ của ông, từ Mưa nguồn, Lá hoa cồn… đến Trăng châu thổ, Sương bình nguyên, Bài ca quần đảo, Rong rêu… Xin trân trọng giới thiệu 10 bài thơ hay của Bùi Giáng.

Mai sau em về

Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không
Ta đi còn gửi đôi giòng
Lá rơi có dội ở trong sương mù?

Những thương nhớ lạnh bao giờ
Đường thu chia ngả chân trời rộng thênh
Đây phồn hoa của thị thành
Đây hồn thuỷ thảo khóc tình ngửa ngang
Càn khôn xưa của riêng chàng
Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình
Bây giờ đón bước em xinh
Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao

Nguồn: Bùi Giáng, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993

Ai đi tu

Trời sầu đất muộn thế ru
Ban đầu em đã đi tu vội vàng
Chân trời oán hận tràn lan
Lỗi từ phương trượng u hàn niềm hoa
Bây giờ ngó lại người ta
Gẫm rằng thiên hạ ai là đi tu.

Mắt buồn

Dặm khuya ngắt tạnh mù khơi
(Nguyễn Du)

Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
Âm trang sử lịch thu triền miên trôi

Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con

Nguồn: Bùi Giáng, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993

Anh về Bình Dương

Anh về đất rộng Bình Dương
Trái cây và lá con đường cỏ xanh
Môi người nắng ngọt vây quanh
Nụ cười Nam Việt yên lành bấy nay
Em về đẩy mộng lên vai
Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru
Mừng vui con mắt ngây thơ
Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao
Yêu nhau cảm động dường nào
Anh về đất rộng cúi chào Bình Dương.
Bên quán cà phê

Gửi Thanh Niên xuân

Cà phê vô tận mưa nguồn
Thành thân vô lượng vui buồn gọi nhau
Em đi ngõ trước vườn sau
Chào Xuân đâu biết niềm đau mưa nguồn

Niềm vui bất tuyệt cứ tuôn
Xuân xanh bát ngát rẩy run phập phồng
Sát-na hiện tại phiêu bồng
Này băng tuyết nở muôn hồng tương lai

Cà phê nhớ buổi hôm nay
Chén trà xin hẹn ngày rày năm sau
Ông từ vĩnh biệt tiêu tao
Buồn vui vô tận chiêm bao chập chờn…

Phụng Hiến

Con có nghĩ: ắt là phải thế
Một đôi lần con ghì siết hai tay
Nàng thơ đẹp của trần gian ứa lệ
Bảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giây
B.G.

Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu

Cây và cối bầu trời và mặt đất
Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya
Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát
Dừng bên sông bến cát buổi chia lìa

Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp
Ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng
Ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp
Đón chào tôi chung cười khóc bao lần

Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận
Cho mây xa cho tơ liễu ở gần
Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật
Quả tim mình nóng hối những chờ mong

Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa
Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần
Gió thổi giậy lùa mơ vào bốn phía
Ba phương trời chung gục khóc đêm giông

Những giòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải
Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan
Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại
Những bắt tay xao động với muôn vàn

Những người bạn xem tôi như ruột thịt
Những người em dâng hết dạ cho tôi
Những người bạn xem tôi là cà gật
Những người em không vẹn nghĩa mất rồi

Trần gian hỡi? tôi đã về đây sống
Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than
Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thấp đen

Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em

Tôi tự nguyện sẽ một lần chung thuỷ
Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên
Thân xương máu đã đành là uỷ mị
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh

Em đứng mũi anh chịu sào có vững
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
Hết tâm hồn và hết cả da xương

Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi
Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn

Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại
Níu trời xanh tay với kiễng chân cao

Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi
Ta chết lặng bó tay đầu lắc
Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi

Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt
Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô
Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc
Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi

Ta gửi lại đây những lời áo não
Những lời yêu thương phụng hiến cho em
Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão
Em bảo rằng

– Đừng tuyệt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng

Nguồn: Bùi Giáng, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993

Ông điên

Ông điên từ bữa hôm qua
Tới hôm nay nữa gọi là ba hôm
Thanh thiên về dự hội đàm
Thành thân thiên hạ muôn vàn mai sau

* * *
Ông điên từ một lần đầu
Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau
Tuyệt mù biển cạn sông sâu
Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ.

Chào Nguyên Xuân

Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng

Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người

Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con
Thưa rằng những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau

Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng bạc mệnh xin kham
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây

Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu

Hỏi rằng: người ở quê đâu
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đương đợi bước ai đi vào
Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân

Nguồn: Bùi Giáng, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993

Chiều đông

Bảy giờ nghi hoặc trở cơn
Mù sương mélite lá cồn thô sơ
Viết câu giữa tiếng lu mờ
Mưa nguồn bỏ lại tự giờ trở đi

Trên đồng đày ải hoa thi
Tiếng than đầu ngọn cây gì trổ bông
Rừng chanh trái núi hương đồng
Gò sương nội cỏ lục hồng rủ nhau

Tám giờ vội vã đi mau
Từ tân thanh lại nguyên màu đêm nay
Mù sương ký ức thở dài
Giờ ôi bảy tám quên ngày xa đêm

Sáu giờ trở lại ghi thêm
Giòng hoang dại đã chảy bên miền này
Núi rừng trở lại đêm nay
Mù sương sắp tới bỗng ngây thơ cười

Nguồn: Bài ca quần đảo, Bùi Giáng, Nxb Nguyễn Đình Vượng, 1973 (tái bản)

Lá trút hoa cồn

Cuối năm rào giậu khép hàng
Trên thân thể mọc Cô Nàng đi tu
Thiên thanh thái thậm tạc thù
Mắt xanh mày dựng thiên thu thái hằng
Tình vân nhứ mạo mô lăng
Lên từ cung bậc giá băng năm đầu
Một hàng chậm một hàng mau
Rừng ôi nhớ biển trước sau khôn hàn
Tấm thân vũ trụ điêu tàn
Hùm beo rống ngục doanh hoàn nở môi
Người về cõi đất xa xôi
Nhớ xuân địa ngục không lời gọi em
Hoa cồn kiều diễm gió lên
Lá cồn em mọi còn nên trao gì
Chiêm bao phấn diện biên thuỳ
Đêm sầu mộng dại truy tuỳ mê mông
Một vùng xuôi ngược biển đông
Tam thu chểnh mảng thần thông tựu trường
Trình tâu Hắc Đế U Vương
Già Lam Bản Xứ khuếch trương mối sầu
Mộng trường nhất niệm thiên thâu
Tam thu diệu hữu nguyên màu già mông
Một vùng xuôi ngược biển đông.

Nguồn: Mưa nguồn và Lá hoa cồn, NXB An Tiêm tái bản, Saigon, 1973