Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Duyên Tình - Thơ Đỗ Thị Minh Giang & Đặng Hoàng Sơn



DUYÊN TÌNH 
Đỗ Thị Minh Giang.
TÌNH DUYÊN 
Đặng Hoàng Sơn.
Tặng em áo gấm phượng hồng,
Tim anh gõ nhịp ấm nồng hương mơ.
Hoa lòng nở đóa tình thơ,
Thắm tươi ươm mộng ban sơ thuở nào.
Hạ vàng bóng nắng nghiêng chào,
Chân thon bước nhỏ nhẹ vào đời anh.
Vẫn còn ánh mắt long lanh,
Nụ cười e ấp duyên lành lứa đôi.
Mây bay gió thoảng ngang đồi,
Lung linh ngọn nến đêm trôi mọc mời.
Bên nhau chặng cuối cuộc đời,
Vòng tay khép lại nối lời thủy chung.
Ngày xưa lãng mạn vô cùng,
Bây giờ đan sợi tơ chùng se tơ.
 
. 
Đỗ Thị Minh Giang.
Yêu em yêu áo lụa hồng,
Phất phơ dưới ánh xuân nồng trời mơ.
Anh về ươm mộng tình thơ,
Thầm câu nguyện ước tóc tơ sau này.
Mừng xuân em vẩy tay chào,
Muôn hoa khoe sắc ngọt ngào lòng anh.
Yêu em đôi mắt long lanh,
Ấp e trao nụ hôn thành lứa đôi.
Áng mây lộng gió lưng đồi,
Nhấp nhô cánh én từng đôi gọi mời.
Cùng mơ giấc mộng trọn đời,
Tay trong tay nối lại lời tình chung.
Thiên thu tình đẹp khôn cùng,
Thuỷ chung một mối chỉ hồng xe tơ. 
. 
Đặng Hoàng Sơn. 

 

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

TA VỀ - Thơ Tô Thùy Yên




Ta về một bóng trên đường lớn 
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai 
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ 
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay 

Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp 
Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu 
Mười năm mặt sạm soi khe nước 
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ 

Ta về qua những truông cùng phá 
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may 
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ 
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay 

Chỉ có thế. Trời câm đất nín 
Đời im lìm đóng váng xanh xao 
Mười năm, thế giới già trông thấy 
Đất bạc màu đi, đất bạc màu 

Ta về như bóng chim qua trễ 
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa 
Ai đứng trông vời mây nước đó 
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ 

Một đời được mấy điều mong ước 
Núi lở sông bồi đã mấy khi 
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động 
Mười năm, cổ lục đã ai ghi 

Ta về cúi mái đầu sương điểm 
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời 
Cảm ơn hoa đã vì ta nở 
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi 

Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa 
Làng ta ngựa đá đã qua sông 
Người đi như cá theo con nước 
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng 

Ta về như lá rơi về cội 
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay 
Chút rượu hồng đây xin rưới xuống 
Giải oan cho cuộc biển dâu này 

Ta khóc tạ ơn đời máu chảy 
Ruột mềm như đá dưới chân ta 
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó 
Người thức mong buồn tận cõi xa 

Ta về như hạt sương trên cỏ 
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời 
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt 
Tội tình chi lắm nữa người ơi 

Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ 
Mười năm người tỏ mặt nhau đây 
Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi 
Đành uống lưng thôi bát nước mời 

Ta về như sợi tơ trời trắng 
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh 
Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng 
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can 

Lời thề buổi ấy còn mang nặng 
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra 
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ 
Mười năm ta vẫn cứ là ta 

Ta về như tứ thơ xiêu tán 
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên 
Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách 
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền 

Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ 
Nhà thương-khó quá sống thờ ơ 
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ 
Khách cũ không còn, khách mới thưa 

Ta về khai giải bùa thiêng yểm 
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi 
Hãy kể lại mười năm chuyện cũ 
Một lần kể lại để rồi thôi 

Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn 
Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà 
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở? 
Mười năm, cây có nhớ người xa? 

Ta về như đứa con phung phá 
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu 
Mười năm, con đã già trông thấy 
Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu 

Con gẫm lại đời con thất bát 
Hứa trăm điều một chẳng làm nên 
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn 
Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên 

Ta về như tiếng kêu đồng vọng 
Rau mác lên bờ đã trổ bông 
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng 
Chờ anh như biển vẫn chờ sông 

Ta gọi thời gian sau cánh cửa 
Nỗi mừng giàn giụa mắt ai sâu 
Ta nghe như máu ân tình chảy 
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau 

Ta về dẫu phải đi chân đất 
Khắp thế gian này để gặp em 
Đau khổ riêng gì nơi gió cát 
Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm 

Cây bưởi xưa còn nhớ, trắng hoa 
Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà 
Tình xưa như tuổi già không ngủ 
Thức trọn, khua từng nỗi xót xa 

Ta về như giấc mơ thần bí 
Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui 
Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng 
Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi 

Bé ơi, này những vui buồn cũ 
Hãy sống, đương đầu với lãng quên 
Con dế vẫn là con dế ấy 
Hát rong bờ cỏ giọng thân quen 

Ta về như nước Tào Khê chảy 
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ 
Thân thích những ai giờ đã khuất 
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa 

Người chết đưa ta cùng xuống mộ 
Đâu còn ai nữa đứng bờ ao 
Khóc người ta khóc ta rơi rụng 
Tuổi hạc ôi ngày một một hao 

Ta về như bóng ma hờn tủi 
Lục lại thời gian kiếm chính mình 
Ta nhặt mà thương từng phế liệu 
Như từng hài cốt sắp vô danh 

Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa 
Đọc lại bài thơ thủa thiếu thời 
Ai đó trong hồn ta thổn thức 
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi 

Ta về như hạc vàng thương nhớ 
Một thủa trần gian bay lướt qua 
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn 
Đành không trải hết được lòng ta

Tô Thùy Yên

LỠ HUẾ NGÀN SAU - Thơ Đông Hương Tôn Nữ



mai mốt em về qua bến cũ 
hành trang ngày ấy giỏ bơ vơ 
tím trời Xuân Thượng cây soan nhỏ 
mà nắng thơ người bỏng tuổi thơ 
theo dấu giày anh, xoa rêu bụi 
con đường đất đỏ quá mênh mang 
dưới giàn bông lý, đêm thui thủi 
Đồng Khánh đò nhau đã muộn màng 
giữ Huế của anh ngày tháng ấy 
hàng trăm tâm sự nắm trong tay 
mưa lá me xanh nay vàng võ 
bài thơ trên nón ngỡ xa bay * 
anh đi. trăng tủi đêm mười sáu 
em cầm có mỗi chiếc khăn tang 
em đóng cửa hòm tim khô máu 
lỡ Huế ngàn sau vẫn chẳng anh 
cây da - khóm trúc ngà hiu quạnh 
trời xuống khi chiều lên cố đô 
bến Nội, Hương buồn nên giòng lạnh 
người tên trùng nhớ thật vô bờ 
tâm sự cho lần ni rồi sẽ 
ngày mai khăn gói. Huế sau lưng 
bỏ lại Tràng Tiền cho Thượng Tứ 
tà áo sim sầu tím gió... rưng 

đông hương 
gửi một người rất có duyên với Huế

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

PHƯỢNG XƯA - Thơ Phạm Thị Minh Hưng


Đừng như cánh phượng phai màu 
Bay theo gió lộng úa nhàu nhớ nhung 
Tiếng ve rộn rã nắng hồng 
Gọi hè đến sớm ấm nồng tình xanh?

Tháng Năm khúc rẽ mong manh
Hàng cây phượng vĩ đỏ cành bơ vơ
Phượng hồng khoe sắc đứng chờ 
Đâu rồi áo trắng tình mơ xa vời!

Hoa bay theo gió chơi vơi 
Sân trường nhuộm đỏ tả tơi phượng hồng 
Dáng em hờ hững hư không 
Tình như lá úa mùa đông cuối trời... 
 
Dừng đi, hỡi tháng Năm ơi, 
Làm sao tìm lại một thời dấu yêu 
Hoàng hôn mây tím bên chiều 
Phượng xưa một đoá diễm kiều trong tim... 
 
Phạm Thị Minh-Hưng

Anh Còn Hẹn Em đến Bao Giờ ? - Thơ Cung Thị Lan

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Bên Song Cửa Nhìn Tuyết Đổ - Thơ Sương Lam

RỦ THƠ BIỆT XỨ - Thơ Như Thương



Phải chi trời đất là nhà
Gối đầu trên vách cỏ hoa bốn bề
Để ôm hết cả đam mê
Khắc thơ lên đá nguyền thề yêu Em
Tìm chi trăng đổ bên rèm
Mà phai vóc ngọc nửa đêm với tình
Tìm chi một góc lặng thinh
Giang hồ ngủ trọ trăm nghìn nỗi vui
Khách ư...thoáng chút ngậm ngùi
Tình ư, chăn chiếu đã vùi ngọc hoa
Thơ em lạc vận thôi mà
Cũng như trăng khuyết, trăng tà mệnh chung
Khóc đi Em- giọt vô cùng
Buốt lòng vần điệu trùng trùng đắng cay
Rủ Thơ biệt xứ chốn này
Rong chơi trở lại những ngày đi hoang
 
Như Thương

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

Em Sẽ Về - Thơ Ánh Nguyệt



Em sẽ về CaLi mùa hạ tới
Có ve sầu và hoa phương không anh
Có con đường rợp mát chung quanh
Hoa với bướm bên bờ hồ diễm tuyệt?

Mai em về cali mùa trăng khuyết
Trên bầu trời toàn những ánh sao đêm
Lòng lâng lâng cùng tiếng nhạc êm đềm
Tiếng cười nói rộn ràng mừng đại hội

Sáu mươi năm trường xưa thơm  gió thổi
Thầy cô già tóc bạc trắng như sương
Bạn học sinh lăn lộn với đời thường
Cũng xiễng niễng bơ phờ đầy sương khói

Mai em về Cali như tình gọi
Lòng bâng khuâng thêu dệt mối duyên đầu
Em sẽ bắt người thương đi thật lâu
Khắp những phố phường tràn đầy hoa lạ

Mai em về Cali  , xanh  màu lá
Nổi vui mừng trở lại tuổi đôi mươi
Cùng sánh vai đi học miệng tươi cười
Còn tất cả trong em thời hoa mộng.

Ánh Nguyệt

Mùa Lá Rụng - Thơ Đông Hương Tôn Nữ

   
Donghuong Tonnu
15 Tháng 5 lúc 6:37
 
MÙA LÁ RỤNG

*

mùa lá rụng, em về sinh quán cũ
đọng sương ngời trên cỏ úa ngây ngô
bám vào đêm, ông sao buồn, quên ngủ
ngồi làm thơ bên cạnh bãi hư vô
*
Thu có vàng, tình yêu em bích ngọc
trên giòng sông huyền thoại mắt bình minh
em thả tóc, sợi không buồn, rũ, vọc
khuấy mông lung trên nước một bóng hình
*
bắt chước gió, em rủ lời ước hẹn
xuôi về phương tia nắng mới ấm lòng
anh đứng đó, đón tim em nguyên vẹn
dù phiêu bồng từ cõi nhớ mênh mông
*
chiều lá rụng, tim về sinh quán cũ
tìm nôi thơ xưa, chiếc võng ân tình
có ông trăng cúi hôn từng giọt lệ
loang môi em dưới gió, thẹn, rùng mình


đông hương

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Áo Trắng Anh Thương - Thơ ĐT Minh Giang




Hoài thương áo trắng ngày xưa
Tan trường anh đón chờ đưa em về
Vai nghiêng che mái tóc thề
Hai tà áo lụa bay hè phố cao
Chiều hẹn hò gió lao xao
Thì thầm tiếng lá ngọt ngào mắt môi
Nhìn nhau trìu mến xa xôi
Tương lai dịu vợi nổi trôi bóng hình
Tơ giăng vương vấn duyên mình
Nét thương chưa trọn chữ tình kết se
Phượng rơi hoà nhịp tiếng ve
Khép trang giấy trắng e dè tâm tư
Lòng anh trải rộng tình thư
Màn đêm buông xõa còn như mộng vàng
Mơ mai chung chuyến đò ngang
Thuyền hoa đăng hội chàng nàng kết duyên .
17-4-15
DT Minh Giang

Chùm Thơ Tình Ý Nga



TRANG THƠ TÌNH
Á Nghi

Ảnh: AYD

HÌNH NHƯ? 

Tim vui trổi nhịp tưng bừng
Hình như tim lại vui mừng đón ai?
Hình như sáng mãi đêm? Tài!
Hình như ấm áp đêm dài cuối đông?
Hình như có có, không không?
Chữ tình tuyệt diệu trổ bông khắp trời
Hình như tim cũng đang cười
Hay là tất cả đất trời góp vui?
Lệ thôi rưng giọt ngậm ngùi,
Buồn thôi về nữa. Bồi hồi đón xuân.

Á Nghi**13-5-2015 

Ảnh: AYD

MỘT TÌNH YÊU VĨNH CỬU

*
Tặng anh chị L. (Ngã Bảy, Sài Gòn)
*
Căn nhà gỗ khua âm thanh ọp ẹp
Chứa chữ tình rất đẹp thuở hoa niên
Tình mon men, xao xuyến mộng kết nguyền
Tình thánh thiện, nhiều năm còn lưu luyến.
Ngày ra biển không có duyên đưa tiễn:
Người lên thuyền trong biến chuyển đảo điên,
Kẻ ưu phiền trong nhung nhớ triền miên,
Thuyền rời bến, tình rối reng lời hẹn.
Bao uất nghẹn, bao oan khiên luân chuyển
Mà tình duyên vẫn trọn vẹn uy quyền
Chàng nối liền lòng trìu mến vô biên
Điều vĩnh cữu: một tình yêu bất biến!

Á Nghi, 13-5-2015 












































Ảnh: AYD


ANH QUÁ KHỨ MỜI EM HIỆN TẠI.
Em về cho biết… "nhà anh"*
Loanh quanh có đủ mái tranh, vườn cà,
(Tiếc rằng chẳng Mẹ, không Cha)
Có chim mỗi sáng tấu hòa đến khuya.
Nhà dư: đũa, chén, dao, thìa;
Dư thêm: …kìa…kỉa… Ai Kia chia giùm.
Hoa hồng nở rộ um tùm
Chưa ai hái tặng, tỏa thơm mỗi ngày.
Cắc ca, cắc củm tỉa cây
Lụm cà, lụm cụm mai này tặng ai?
Em về cho biết… tương lai!

Á Nghi, 13-7-2013.
           
*Nhà anh =  Vì là 1 lời cầu hôn lãng mạn, xin hiểu theo 2 nghĩa:
                1-Vợ anh
                2-Nơi anh sinh sống.


Ảnh: AYD



XỬ NGƯỜI KHIẾM THÍNH.

-Làm... gì em cứ làm…thinh?
Để anh khó chịu, một mình vào ra
Làm... chi em mới chịu hòa?
Hành anh đầu váng, mắt hoa rồi nè!
-Làm... thinh mới có người…nghe!

Á Nghi, 10-7-2013.



Hình: sưu tầm internet


Á Nghi  xin phép và đa tạ:
Quý Tác Giả cùng Người Chuyển 
về những tranh, hình ảnh đã sưu tầm và chọn lọc cho thơ.
***

ĐI CHƠI MÀ TOÁT MỒ HÔI!

Anh đi vun vút như bay
Chân em chạy mãi, dỡ hay cũng rùa
Nhường hơn, em phải chịu thua
Lỡ danh “hoàng hậu”, theo “vua” phải đành.
-‘Tướng Công” quen lệ quân hành
Anh hàng tiền đạo, thủ thành là em!
Giữ Nhà, mài kiếm ngày đêm
Giặc nào vào chiếm được thềm Nhà Ta?


Á Nghi và Anh**6-5-2014


Hình: sưu tầm internet

RUNG ĐỘNG TRÁI TIM


Mình là hoa thắm hôm nay
Hay đôi cánh bướm đang bay là… mình?
Nhịp tim giải mã ẩn tình
Lặng yên mà tiếng thình thình vẫn nghe.

Hoa yên lặng, bướm cánh xòe!

Á Nghi**6-5-2014



Hình: sưu tầm internet

SAO MÀ TỘI NGHIỆP!

*
Cho V. 1977
*
E dè, bập… bẹ… “Thương anh!”
Anh còn hổng chịu, cứ hành hạ: “Yêu?”
Người ta tập nói nhiều nhiều
Thốt ra hai chữ là… liều… lắm thôi!
*
Lôi thôi, rắc rối, kỳ khôi,
Năn năn, nỉ nỉ, ỷ ôi hai người.

Á Nghi**13-7-2013



NGHI CHI?

Nghi anh không nắng, đi câu
Trời mưa chưa lụt, lặn đâu mất rồi?
Bồ Hòn đưa đón bồ… Hôi*
Cần câu biết chạy, nhả mồi theo ai?
Bồ… ai nhớ chọn hoa Lài
Ngọt, thơm… tinh khiết khỏi tài sà bông!

Á  Nghi, 12-7-2013.
---