Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Giọt Lệ Cuba - Thơ Trần Văn Lương


Havana rượu chảy tràn,
    Florida lắm kẻ tan nát lòng.


Cóc cuối tuần:

            Giọt Lệ Cuba

  (Một ngày gần cuối tháng 3 năm 2016, tại thủ đô
   Havana của Cuba, Obama và Raul Castro hớn hở           
   nâng ly.  Hai nước sẽ bình thường hóa ngoại giao và
   lệnh cấm vận đối với nước Cộng sản này sẽ được Hoa
   Kỳ bãi bỏ. Trong lúc ấy, trên bờ biển Florida, một
   người tỵ nạn Cuba già ngậm ngùi đứng lau nước mắt)

Miami chiều vắng,
Vạt nắng cuối trườn xa,
Bóng người tỵ nạn già,
Nhạt nhòa trong tiếng sóng.

Lòng bồi hồi xúc động,
Lẫn tuyệt vọng xót xa,
Dường nghe tiếng đàn ca,
Từ Cuba văng vẳng.

Hai kẻ thù dai dẳng
Tranh thắng bại nhiều phen,
Nay trải thảm đốt đèn,
Êm êm lời chúc tụng.
                 x
            x       x   
Xưa cùng nhau chống Cộng,
Giờ thất vọng nuốt hờn.
Chút tình nghĩa keo sơn,
Làm sao hơn quyền lợi.

Người Cuba tôi hỡi,
Dân chủ với nhân quyền,
Cùng cam kết thề nguyền,
Hãy quên đừng nghĩ đến.

Đừng mơ mòng kháng chiến
Nhờ viện trợ "đồng minh".
Hãy trông cậy chính mình,
Chớ tin điều môi miệng.

Hãy đánh liều vượt biển,
Nhanh chân đến nơi đây,
Khi điều luật cũ này,
Và vận may còn đó.  (1)

Quê nhà dân vẫn khổ,
Dù phố xá nguy nga.
Tiền bạc chảy từ xa,
Chỉ sa vào túi Cộng.

Chúng nhà cao cửa rộng,
Hưởng cuộc sống phồn vinh,
Ngày yến tiệc linh đình,
Đêm rập rình tiếng hát.

Triệu dân lành đói khát,
Mong giải thoát đêm ngày,
Đợi mãi một bàn tay,
Nơi đây người có biết.

Nhưng mệnh trời khắc nghiệt,
Nghẹn ngào biết tính sao.
Những ước nguyện năm nao,
Làm thế nào quên được.

Đám bạn bè ngày trước,
Cùng bỏ nước ra khơi,
Nay còn được mấy người,
Vẫn nhớ lời khóc hận.

Mấy mươi năm lận đận,
Khói trận Vịnh Con Heo, 
Chuyến đổ bộ ngặt nghèo,
Đã mờ theo dấu đạn.  (2)

Rồi mai đây hàng vạn
Kẻ tỵ nạn ngày xưa,
Nay no ấm dư thừa,
Sớm trưa về giở mặt.
                 x
            x       x   
Nhìn tương lai trước mắt,
Lòng quặn thắt từng cơn,
Thương cho nước cùng non,
Sẽ còn bao khổ nạn.

Chạnh nhớ quê đứa bạn
Bị bán bởi "đồng minh"
Còn thê thảm hơn mình,
Lòng chiến binh chợt hiểu.

Thân phận dân nhược tiểu,
Luôn gánh chịu thiệt thòi,
Con chốt thí nhỏ nhoi
Của trò chơi áp đặt.

Gió khuya đùa rát mặt,
Dòng nước mắt xót xa,
Của người tỵ nạn già,
Vỡ oà trên cát lạnh.
      Trần Văn Lương
         Cali, 6/2016

Ghi chú:
(1) Đó là luật "wet-foot, dry-foot policy" năm 1996 tu
chính lại đạo luật Cuban Adjustment Act của năm 1966,
theo đó người Cuba nào tìm cách đặt chân được lên đất
liền của Mỹ (dry foot) thì sẽ được ở lại một cách hợp pháp
và trở thành thường trú nhân và công dân sau đó. Nhưng
nếu bị chận lại ngoài biển (wet foot) thì sẽ bị trả lại về Cuba.
Tuy nhiên, với việc bình thường hóa quan hệ ngoại giao
giữa Cuba và Hoa Kỳ ngày nay thì đạo luật này có nhiều
triển vọng sẽ bị hủy bỏ.

(2) Cuộc Đổ Bộ Vịnh Con Heo (The Bay of Pigs Invasion,
tiếng Tây Ban Nha là "Invasión de Playa Girón" hay là
"Invasión de Bahía de Cochinos"):
Năm 1959, người đồng minh của Mỹ ở Cuba là Tổng
thống Fulgencio Batista bị nhóm của Fidel Castro lật đổ
và Cuba trở thành Cộng sản. Hoa Kỳ bèn cho CIA huấn
luyện một số chiến sĩ chống Cộng của Cuba và thành lập
Lữ đoàn 2506 (tạm dịch chữ Brigade 2506). Vào tháng 4
(lại tháng 4!) năm 1961, đoàn quân hơn 1400 người dưới
sự yểm trợ của không quân Hoa Kỳ đã đổ bộ vào Vịnh Con
Heo của đảo Cuba. Đoàn quân sau mấy ngày đã bị quân
Castro chận lại, và TT Kennedy vì ngại dư luận quốc tế
nên quyết định bỏ rơi và chấm dứt mọi yểm trợ và bỏ rơi
đoàn quân này. Cuộc đổ bộ đã thất bại. Những người còn
sống sót của đạo quân này đã phải đầu hàng và bị Castro
cầm tù.

Chùm thơ Đông Hương Tôn Nữ

CÓ PHẢI EM

  
có  phải em tâm hồn không thích thoát
bởi vì anh nắm hết cuộc tình này
từ khởi sinh đến hôm nay tóc bạc
uốn cong theo chiều chiếc bóng trăng trôi
*
có phải em, dấu ấn cho tiền kiếp
trên phím đời thơ ấu tuyệt đam mê
tự hồng hoang có thể mình duyên nghiệp
nợ tim anh nên chưa dám quay về
*
có phải em, mùa Thu xanh thuở ấy
vườn vô biên hoa ưu ái diễm kiều
như con bướm ẩn hình sau mặt lá
cánh nhuộm hồng khi chạm phải tay yêu
*
có phải em, hạt mưa bay nho nhỏ
rơi xuống đời trong hồ nước thơ anh
em không hay hạt mưa em nước mắt
nhũn trang rồi, giấy thấm ướt, mong manh
*
có phải em, lửa diệm xưa bùng dậy
đốt chiêm bao anh cho cháy thành tro
rài trên gió theo mây ngàn hồ hải
mỗi trăm năm về giao ngộ vài giờ
 
đht

 

hôm nay qua cổng mặt trời
bỗng dưng nhớ quá giọng người năm xưa
buồn nhiều nên tim ướt mưa
mắt ngời lúc sáng, buổi trưa kéo màn
*
bước theo mặt trời, lang thang
Đông Tây, Nam Bắc điạ đàng quanh co
Phải tôi, biển sóng vỗ bờ
Trái tôi, rừng núi già vì đợi mong
*
nhớ Người ươm hạt mơ hồng
bảo trăm năm sẽ cao bằng tình ta
lời xưa huyền thoại đã xa
dư âm ở lại chạm va...vỡ rồi
*
bóng ai qua cổng mặt trời
dưng không lại nhớ dáng người tri âm...
 
đht
  
đi tìm một nửa hồn tôi mất
thất lạc từ mùa Thu lá xanh
của Hạ còn dư vài thao thức
mượn đỡ lời thơ để thở than
*
tìm khắp bao lâu rồi chưa thấy
lòng cũng bộn bề theo tháng năm
tôi trôi nổi giữa giòng sông lệ
xuôi ngược trường giang tự hồng hoang
*
khoảng trống cõi riêng giờ thật vắng
ngay cỏ vườn nay cũng ngậm ngùi
bóng tôi chạm phải vào phai nắng
bạc thếch như màu tóc trắng vôi
*
đi tìm lại nửa tim người tặng
ngày tôi vừa biết nhận ân tình
ngày tuổi môi tôi vừa hồng thắm
chưa chạm môi người, hương mới tinh
*
tâm sự chưa hồi hương, biền biệt
lòng vòng, lẫn quẫn cạnh thời gian
hôm qua quá trẻ nên chưa biết
một nửa hồn kia là phù vân...
 
đht
 
  
nắng chiều lở hẹn giòng sông ngọc
sợ tóc mây bay sẽ bạc màu
sợ gió lưng trời không dáng vóc
sợ lòng khói sóng nhạt phai mau
*
nắng quên dĩ vãng, ngồi ngơ ngẩn
đâu là địa phận giữa ngày - đêm
hình như sương phủ vây ngày tháng
chỉ nỗi mơ hồng quên mất tên
*
mây ngàn lửng thửng,  buồn khôn tả
oằn cánh chùng theo gió, vượt rừng
bóng Hạ quay đầu làm mặt lạ
xua cảm trầm Xuân không tiếc thương
*
rồi mai nỗi nhớ xa lăng lắc
cảm xúc ngày xưa biết còn vương
hay gửi cho hoàng hôn di chúc
ta: nắng chiều tàn nhạt mất hương
*
 lở hẹn với em, giòng ngọc bích
thời gian xuôi mãi, sợ không về
ta với em chừ  thiên cổ tích
một thời kỷ niệm rất đam mê
*
một thuở đam mê chưa mất dấu
ta với em làm sao dễ quên
 
đht

ĐÊM ĐẦU MÙA HẠ

  
em yên lặng, đêm nay đầu mùa Hạ
cúi nhìn mình tựa cửa, chợt chơi vơi
lại cũng gió quên đường đi của gió
nên phong thư người nhờ gửi lạc rồi
*
anh trong em, hay là anh chưa có
nghe trong thơ tiếng bước nhẹ ai về
anh dư ảnh - hay chỉ là di cổ
một cuộc tình cổ tích đêm si mê
*
đã một thuở em tìm anh ở đó
tận đáy hồn tình cảm một mùa Thu
chắp cánh mơ, em lạc vào huyền thoại
lang thang trời, em chiếc lá mục du
*
mắt em bạc như màu sương sa núi
ánh thì thầm: đâu rồi cõi thiên nhai
con suối thơ, xuôi giòng, hôn môi sỏi
lạc môi em, say trọn triêu đêm dài
*
em ngồi chờ, nghe lặng im rơi rụng
đêm tròn trăng, rỡ nguyên cả tinh cầu
ngọn đèn núi lung linh từ muôn thuở
soi ngõ về một cõi chỉ riêng nhau
 
đht
 
 
 
em đi qua thành phố
lòng bàn chân nát nhử
guốc mộc hờn, than thở
nguyên một đời tương tư
*
em sợ mình lỗi hẹn
trời lại rưng rưng mưa
tà thôi bay, bẽn lẽn
ướt hết rồi, dị chưa !
*
mưa hoài làm bong bóng
chết đưối dưới chân em
lá năm xưa rũ rượi
buồn vui cũng một mình
*
con sóc ôm tượng đá
ngây ngô buồn trên vai
nhớ như chưa từng nhớ
người cho ăn trên tay
*
mùa này mùa du khách
toàn mặt lạ không quen
chỉ quen tiếng tí tách
mưa đượm buồn không anh
 

đônghươngtônnữ