Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2024

GỬI MỘT HẠT BỤI - (Thay lời gia đình một nạn nhân) - Thơ GIÁNG NGỌC (VVM)

 


Mấy tuần rồi, em vẫn ngỏ cửa chờ anh
Chiếc lá rụng cũng cho em hy vọng
Em tự dối mình rằng anh vẫn sống
Tối nay chưa về… Bận đột xuất đấy thôi!
Con cứ hỏi hoài: “Sao ba đi lâu thế, mẹ ơi?!”



Buổi sáng tai ương…
Anh dời nhà
Em vẫn nhớ:
Anh tươi cười nựng con hôn vợ
Có ai ngờ là lần cuối cùng đâu?
Thảm họa xảy ra
Đột ngột!
Đớn đau!
Chút bụi cát hóa thân về cát bụi
Hạt bụi nào tạo hình hài yếu đuối?
Hạt cát nào đã say đắm cùng em?



Em vẫn chờ dáng dấp thân quen
Em vẫn đợi gót giày anh khua động
Em vẫn dối mình: “Anh đang còn sống”
Em vẫn gạt con: “Ba bận việc đi xa…”
Nên ngày ngày con đều nhắc nhở ba
Nên tối tối em lại chong đèn, ngỏ cửa…

LỜI CUỐI

Ừ thôi thì…
Em đồng ý chia tay
Trả anh lại thời độc thân xưa cũ
(chẳng phải em không còn yêu anh nữa
Mà chính vì yêu sâu đậm quá đấy thôi)
Có phải thế là tình yêu đúng nghĩa không, anh ơi?!



“Vì ngày ấy tôi vội vàng lầm lẫn
Vì ngày ấy không được ai hướng dẫn…”

Lời phũ phàng như muối xát, kim châm
Lời như dao chặt đứt một tình thâm…



Em chẳng thể hiểu vì sao lúc lên rừng xuống biển
Thuở cơ hàn thì hạt muối cắn đôi
Mà lúc có chiếc bánh ngọt thơm lại không chia sẻ được nữa rồi?



Ừ thôi thì…
Anh cứ đi như ước nguyện
Tìm cho mình nửa nào tròn vẹn
Bổ khuyết vào hạnh phúc cuối đời
Chỉ nhắc anh một lần nữa thôi:
Tìm một người chân thành với anh
Như em - Rất thật!
Và đừng quên: nếu thêm lần lầm lẫn
Sẽ chẳng thể nào thay đổi được nữa đâu…



Ừ thôi thì…
Em chấp nhận xa nhau!

RAY RỨT
   (Tâm sự một người vợ khuyết tật)

Mình hay bảo tôi mang nhiều mặc cảm
Tôi chỉ cúi đầu yên lặng mà thôi
Nhiều đắng cay nên tôi biếng môi cười
Mình đừng nghĩ tôi lạnh lùng, xa cách



Không mặc cảm nhưng tôi buồn nhiều lắm
Khi soi gương
Khi tự vấn bản thân
Tôi hiểu mà…
Tôi thua kém, tật nguyền
Thì tại sao mình yêu tôi đến thế?



“Tình yêu chân thành mù lòa lý lẽ
Đã yêu rồi đâu cần hiểu vì sao…”

Lời nói mình thật ấm áp, ngọt ngào
Mà trong tôi vẫn đong nhiều ngờ vực



Mình yêu tôi kiếp này hay kiếp trước?
Sống hôm nay, tôi sợ hãi hôm mai
Biết chừng đâu
Bất chợt có một ngày
Mình bừng tỉnh sau cơn mê si dại
Mình phân vân
Hoang mang
Nghi ngại…
Thì thời gian có quay lại bao giờ?
Tuổi trẻ qua rồi
Mình sẽ tiếc ngẩn ngơ
Và mình sẽ…



Tôi suy tư nhiều quá!
Không thể được
Dừng lại thôi, mình ạ!
Tôi phải đi…
Tôi đã quyết định rồi!
Để mình tìm người xứng đáng hơn tôi…



Tôi quay lưng
Mấy lần còn ngoảnh mặt
Miền địa đàng đã tuột khỏi tầm tay
Còn lại đây vùng bóng tối lưu đày
Hai tay nhỏ ủ vai gầy lạnh giá
Hai tay nhỏ ôm niềm đau tượng đá
Môi cắn môi ngăn tiếng nấc nghẹn ngào.



Mai mình về
Mình đừng hỏi: “Vì sao?”
 

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2024

MỘT TRĂM NGÀY KHÔNG THẤY NHAU - Thơ Kiều Mộng Hà

 

Tôi hỏi: Trăng ơi có nhớ người?
Trăng cười lấp lánh chiếc răng cời
Còn tôi nhớ mãi lời người nói
Trong trái tim này em ngự thôi

Tôi hỏi: Nắng ơi vắng một người
Có còn trải ấm thắm bờ môi?
Nắng im như thể… không buồn đáp
Cho gió đong đưa lúc đứng ngồi

Tôi hỏi: Hoa ơi lệ có sa?
Còn ai sáng sớm đến chiều tà
Nâng niu từng cánh hồng hé nhuỵ
Rồi nhặt hoa tàn trong xót xa

Tôi hỏi: Gió ơi sắp cuối hè
Nhớ người! gió lặng lẽ…im re
Còn ai nhìn lá vàng khiêu vũ!
Gió cũng ngừng lay… cả tiếng ve

Tôi hỏi: Tôi ơi! Chút ngập ngừng
Những ngày điên dại… khóc/cười rưng
Hoá thân cái hạc rơi đôi cánh
Xác nhẹ hồn Không bóng bập bùng

Tôi hỏi: Tâm ơi anh ở đâu?
Có nhìn có thấy em ôm sầu?
Một trăm ngày mất nhau rồi đó
Nhớ quá những ngày hạnh Phúc… đau

Kiều Mộng Hà
Aug.11.2024

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2024

Tình đợi - Thơ Trần Yên Hoà


tranh nguyễn trung

Tình đợi


Ta tháng năm yêu em trong vắt
Lòng gương ý lược như trăng rằm
Như em mười sáu trăng tròn khuyết
Là cả tơ vàng xanh thủy tinh

Ta yêu em biển rộng sông dài
Sông dài sâu ta cùng lướt sóng
Em và ta là chim là bướm
Ta cùng em tạc đá vàng thau

Ơi em tôi mắt đợi mắt chờ
Em sẽ về trong đời sống cũ
Cánh chim nào bay cao bay mãi
Dừng lại non cao núi cả bến mơ

Đợi em mười, hai, ba mươi năm
Bao nhiêu năm còn ta đợi mãi
Mưa vẫn bay trong lòng tê tái
Nước mắt ngược dòng xuống trăm năm

Trăm năm ta chờ nhau trên biển
Rải tro tàn xuống giếng thủy chung
Ta lại chờ nhau bên giòng suối mát
Có trăng vàng rụng xuống mười phương

Trần Yên Hòa

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2024

ĐÊM MƠ - (Cho mình) - Thơ Nguyễn Vĩnh Giao




Đêm mơ một giắc mơ hồng
Thấy thằng bé giữa cánh đồng tịch liêu
Chạy tung tăng dưới nắng chiều
Nương theo cánh gió, con diều vút bay

Đêm mơ một giắc nồng say
Thấy tà áo trắng ai bay cuối đường
Nghe lòng ngây ngất vấn vương
Học trò con đã biết tương tư rồi

Đêm mơ một giấc bồi hồi
Thấy người từ thưở xa xôi bước vào
Nắm tay, mỉm miệng cười chào
Dắt dìu vào cõi ngọt ngào đắm mê

Đêm mơ một giấc nảo nề
Thấy vùng đất khổ, bốn bề lửa binh
Đời vùi tận đáy điêu linh
Chờ ngày viên đạn vô tình xoá đi

Đêm mơ thấy cảnh biệt ly
Nhà tan nước mất còn gì mang theo
Cắn môi từ biệt quê nghèo
Lạc loài làm một cánh bèo trôi xa

Đêm mơ một giấc mù sa
Thấy có ông lão tuyết pha mái đầu
Tuổi già quên trước quên sau
Nhưng chuyện xưa vẫn đậm màu nhớ nhung

Đêm mơ thấy buổi tương phùng
Sáng ra, thấy kẻ dở khùng dở điên!!!

Nguyễn Vĩnh Giao
(Houston 06/2024)

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2024

GỞI VÀO ANH ĐI! - Thơ Nguyệt-EmXưa


 

Gởi đi em vào chút nắng vàng
Chút heo mây lạnh, gió bay sang
Lòng anh mở cửa em về nhé!
Đọng lại hơi thu chút dịu dàng.

Gởi đi em! vào tận trong anh
chút thương thương nhớ lúc tàn canh
Ru em bằng những dòng tâm sự
Rót mật vào anh, khói xây thành.

Anh ở đây với một mùa thu
Vàng lá bay, sương xuống ngập mù
Thương đời lữ thứ muôn phương lạ
Còn nhớ dêm trăng thơm cẩm cù

Và anh ở đây, em ở mô?
Tâm tư tràn ngập với cỏ khô
Thương con dế khóc, mơ trời sáng
Chui hết thân gầy, nấm mộ thô

Em gởi về anh, chút đời vương
Nghe dòng suối chảy suốt đêm trường
Nhạc lòng đâu phải luôn mùi mẩn
Mà cả tâm hồn lẫn vết thương.

Nguyệt-EmXưa

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2024

PHAN RANG VỌNG TIẾNG U HOÀI - Thơ Châu Phước Kim (VietVanMoi)

 

Ta về đây đồi hoang gió hú
Tháp cổ u buồn chờ ai giữa mênh mông
Ôi nghìn năm đất trời thương nhớ
Vọng tiếng u hoài ơi gió cát ngóng trông

Thương người em Chiêm nữ giữa chiều dông
Gùi nước trên vai nặng tình cố xứ
Bờ dốc hoang vu mãnh đời xa thẳm
Ngóng trông mưa chờ mãi núi đồi mưa .

Mưa ơi mưa, mưa vỗ về hoa lá
Mưa ngút ngàn mưa xanh mát hồn em
Cầu xin mưa cho cây đời tươi thắm
Chim bay về miền thương nhớ lênh đênh

Chim bay về ôi hoang sơ miền nhớ
Gió lưng đèo xa heo hút đời chim
Phan rang Phan rang ơi muôn trùng nắng gió
Vọng tiếng u hoài nghe tha thiết mãnh đời trôi .

Phan rang ngày tháng cũ


Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2024

THƠ TÌNH CÒN SÓT LẠI. - Thơ Nguyễn Thị Ánh Nguyệt


tranh nguyen trung

Hãy là gió đi anh !
Tóc em đang chờ đợi
Ngoài hiên có lá vàng đang rơi
Em ngỡ tuổi mình đang tới
Ngày cuối cùng của dòng đời nầy.
Nghe em nói đi
Hãy là tên lãng du
Phiêu bồng trong hồn em
Tưởng chừng con suối reo mùa hạ
Hãy nhìn ánh mắt em
Có câu thơ tình sót lại
Nhạt nhoà trong nước mắt khổ đau
Và hãy nghe con tim em
Đang thổn thức vượt rào
Đến bên giàn hoa tigôn đỏ thắm
Hương hoàng Lan còn ở đôi môi em
Để dâng đời trong gió thoảng
Và hãy để bờ vai anh!
Cho em tựa một chút thôi
Rồi tất cả tan biến vào hư vô.

Nguyễn thị Ánh Nguyệt
(Tác giả gởi)

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2024

Tạ Ơn Biển - Thơ Đào Văn Bình

 


Gió rất nhẹ, biển lung linh biển mộng.

Biển bao la nên biển rộng tình thương.

Sao ở đây sao chiếu cả mười phương.

Trăng sáng lắm, biển ơi sao kỳ diệu?

 

Tiếng sóng thở rì rào trên cát mịn,

Gió ở đây cũng hiền dịu như người.

Mã Lai sao thương quá đi thôi?

Người chân chất như lá dừa xanh mướt.

 

Bao lo lắng chìm theo trời dịu mát.

Để người mơ như thần thoại hoang đường.

Biển nhân từ biển mẹ của tình thương.

Triệu người Việt tới đây tìm lẽ sống.

 

Mai xa biển ta thèm nghe tiếng sóng,

Lá thầm thì của đảo nhỏ Bi Đông.

Biển xanh ơi ta nhớ đến vô cùng!

Mai ta chết nhớ chôn ta ngoài biển.


Đào Văn Bình

(Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2024

Dù Chỉ Một Lần - Thơ Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ

 

Xin một lần lặng nghe tiếng thời gian
Rơi tí tách như ngoài hiên mưa nhỏ
Trong lắng sâu ánh sao đêm mờ tỏ
Đời mênh mông.. về lại với riêng mình..


Xin một lần thức dậy với bình minh
Nghe gió hát lời Tâm kinh huyền diệu
Chợt nhận ra đời ta chưa từng thiếu
Ngoảnh nghìn xưa.. mòn mỏi bước chân tìm..

 

Xin một lần trò chuyện với con tim
Nghe lồng ngực niệm ân tình sự sống.
Bởi trí óc chưa từng nguôi dục vọng
Đày con tim mấy độ sắp toi đời!!


Xin một lần ra biển lúc chiều rơi
Uống nước biển để .. tâm tình thôi khát?..
Hạnh phúc truy cầu nắm tay cùng ảo giác
Loài người say hoài, đâu phải rượu trần gian..


Thử một ngày dừng lại bước gian nan
Nhìn đức Phật mắt Ngài ngân ngấn lệ.
'' Sao con lấy khổ làm vui mãi thế? ''
Con Phú hào cam phận kiếp hèn nô?


Trăm năm rồi.. lá rụng xuống hư vô
Lao lung kiếp dã tràng chi thêm nữa..?
- Ai Tỉnh thức nhìn hoa Chân Lý nở
Dù chỉ một lần, khoảnh khắc hóa thiên thu..

 

Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2024

RU EM - Thơ MẠC PHƯƠNG ĐÌNH

 

Đem kỷ niệm ta đan thành chiếc võng
ta ru em trong giấc ngủ tuyệt vời
trọn tình đầu, tình cuối đấy em ơi
thời gian đủ trong tình sâu nghĩa nặng

em hãy ngủ để quên đời cay đắng
giấc bình yên không thao thức suy tư
ta với em không lừa lọc ngôn từ
không là những ngọt ngào trong giả dối

bốn mươi năm theo cuộc đời trôi nổi
chia niềm đau, chia cuộc sống vui buồn
năm tháng dài trong nắng đổ mưa tuôn
vẫn bền vững dìu nhau về phía trước,

hãy ngủ yên, đừng bận lòng thao thức
bởi cuộc đời lắm lúc chẳng bình yên
hãy quên đi những sầu não, ưu phiền
đem kỷ niệm đậm đà tô cuộc sống

với thời gian vẫn giữ lòng tin tưởng
không điều gì chia cắt nổi tình ta
những chim con rồi vỗ cánh bay xa
chỉ còn lại đôi bóng già nương tựa

bốn mươi năm đậm đà cùng hương lửa...
ta ru em, em hãy ngủ yên lành.

Mạc Phương Đình


Thứ Tư, 19 tháng 6, 2024

Can Trường Trong Chiến Bại - Thơ Trần Quốc Bảo


Can Trường Trong Chiến Bại (*)
             Bài thơ Tưởng Niệm
         Cố Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại   


Thì đành lẽ, Anh là người chiến bại,
Nhưng Anh không chấp nhận lệnh đầu hàng,
Nhắc đến tên Anh, quân thù sợ hãi,
Pháp trường Cần Thơ, Anh đã chết hiên ngang!


Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Nhưng can trường, hùng khí ngất trời cao!
Hôn Quốc Kỳ, chào anh em ở lại,
Viên Đạn cuối cùng … dâng Tổ Quốc Đồng Bào!

  



Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Ngậm căm hờn trong tù ngục yêu ma,
Lò cải tạo, bày con đường ngang trái,
Son sắt hồn Anh, vẫn Việt Nam Cộng Hòa!


Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Nhưng quyết không ở lại với cộng nô,
Vượt biển, băng rừng thoát ra hải ngoại,
Can trường kinh qua “nỗi chết”, tìm tự do!

 

   
 
Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Thắng thua này, áp đặt bởi ngoại bang!
Đoàn chiến hạm đã hải hành quốc ngoại,
Đến bờ tự do, mới thực sự tan hàng.


Thì đành lẽ, đoàn quân Anh chiến bại,
Thế trận này, âu chỉ tạm thời gian,
Hồn Tổ Quốc Việt Nam, rồi sống lại!
Bóng Cờ Thiêng sẽ vàng rực, khắp Giang san!  

         Trần Quốc Bảo      
           Richmond, Virginia  
        Địa chỉ điện thư của tác giả:
        quocbao_30@yahoo.com

(*) Cảm nghĩ của Trần Quốc Bảo đọc sách CanTrường Trong Chiến Bại của Cố Phó Đề Đốc  Hồ Văn Kỳ Thoại (Đại Tướng Cao Văn Viên đề tựa )– 
Sách do cố Thiếu Tá Phạm Thành, HạmTrưởng HQ-14 chuyển tặng TQB.

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2024

TÌNH CHA NHƯ NÚI - Thơ NGÔ ĐỨC DIỄM




Cha cho con đôi tay
Mười ngón dệt mộng đầy
Kết nụ hoa đào thắm
Đời thanh thản vào mây

Cha cho con đôi chân
Sỏi đá mòn tháng năm
Cao thấp đời trăm ngả
Gót hồng nhẹ sao trăng

Cha cho con đôi vai
Đời chĩu nặng thân gầy
Bến hẹn mờ sương khói
Tin yêu mãi ắp đầy

Cha cho con đôi mắt
Chiêm ngắm đời đục trong
Thuyền lướt theo sóng nước
Chèo xuôi mái ung dung

Cha cho con khối óc
Thế sự rối vò tơ
Lần mối chân thiện mỹ
Gót hài nhẹ đường mơ

Cha cho con buồng tim
Trời biển ắp nghĩa tình
Nguồn suối tuôn sữa ngọt
Ấm môi kiếp nhân sinh

Cha cho con cuộc sống
Muôn nẻo đường thênh thang
Tìm lối về đất tổ
Mái nhà xưa địa đàng

Ngô Đức Diễm

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2024

ĐÊM TỈNH NHỎ - Thơ Thu Chi Lệ

                                     

 

Đêm tỉnh nhỏ từng cơn gió thổi

Con đường Trưng Nữ ngõ buồn thiu

Lữ khách xa về đang đứng đợi

Đèn vàng hiu hắt bóng cô liêu

 

Người chờ ai thẫn thờ trước ngõ

Hay chờ em áo đỏ sau mành

Ai đã vô tình nào hay biết

Anh quay về đường phố vắng tanh

Anh đi rồi sao khuya hờn dỗi

Vầng trăng tròn khuyết đã bao lần

Gió về xao xác cành hoa nhỏ

Lá vàng rơi níu bước chân anh

 

Đêm bâng khuâng gió ru cành lá

Đường phố ấy bao lần anh đi

Tìm ai mưa nắng những chiều qua

Gặp gỡ nhau chi để biệt ly

 

Trên trời cao lồng lộng nắng gió

Vầng trăng mờ nhạt bóng bên thềm

Người về đâu đêm trăng ngày trước

Ta chờ vô vọng ánh sao đêm

 

Ta đếm ngày qua bao kỷ niệm

Lòng còn vương vấn nỗi buồn thêm

Đã thấy mùa xuân đâu còn nữa

Nét buồn xưa lay lắt trong tim

 

Dòng máu về tim như tắt nghẽn

Từ đây thân xác đã hao gầy

Mơ về tỉnh nhỏ ngày xưa ấy

Chỉ là kỷ niệm đã xa bay..

 

     Thu Chi Lệ

 ( Một ngày sang thu-2023)

    “Những Dòng Thơ Cuối“