Thứ Tư, 17 tháng 7, 2024

Dù Chỉ Một Lần - Thơ Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ

 

Xin một lần lặng nghe tiếng thời gian
Rơi tí tách như ngoài hiên mưa nhỏ
Trong lắng sâu ánh sao đêm mờ tỏ
Đời mênh mông.. về lại với riêng mình..


Xin một lần thức dậy với bình minh
Nghe gió hát lời Tâm kinh huyền diệu
Chợt nhận ra đời ta chưa từng thiếu
Ngoảnh nghìn xưa.. mòn mỏi bước chân tìm..

 

Xin một lần trò chuyện với con tim
Nghe lồng ngực niệm ân tình sự sống.
Bởi trí óc chưa từng nguôi dục vọng
Đày con tim mấy độ sắp toi đời!!


Xin một lần ra biển lúc chiều rơi
Uống nước biển để .. tâm tình thôi khát?..
Hạnh phúc truy cầu nắm tay cùng ảo giác
Loài người say hoài, đâu phải rượu trần gian..


Thử một ngày dừng lại bước gian nan
Nhìn đức Phật mắt Ngài ngân ngấn lệ.
'' Sao con lấy khổ làm vui mãi thế? ''
Con Phú hào cam phận kiếp hèn nô?


Trăm năm rồi.. lá rụng xuống hư vô
Lao lung kiếp dã tràng chi thêm nữa..?
- Ai Tỉnh thức nhìn hoa Chân Lý nở
Dù chỉ một lần, khoảnh khắc hóa thiên thu..

 

Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2024

RU EM - Thơ MẠC PHƯƠNG ĐÌNH

 

Đem kỷ niệm ta đan thành chiếc võng
ta ru em trong giấc ngủ tuyệt vời
trọn tình đầu, tình cuối đấy em ơi
thời gian đủ trong tình sâu nghĩa nặng

em hãy ngủ để quên đời cay đắng
giấc bình yên không thao thức suy tư
ta với em không lừa lọc ngôn từ
không là những ngọt ngào trong giả dối

bốn mươi năm theo cuộc đời trôi nổi
chia niềm đau, chia cuộc sống vui buồn
năm tháng dài trong nắng đổ mưa tuôn
vẫn bền vững dìu nhau về phía trước,

hãy ngủ yên, đừng bận lòng thao thức
bởi cuộc đời lắm lúc chẳng bình yên
hãy quên đi những sầu não, ưu phiền
đem kỷ niệm đậm đà tô cuộc sống

với thời gian vẫn giữ lòng tin tưởng
không điều gì chia cắt nổi tình ta
những chim con rồi vỗ cánh bay xa
chỉ còn lại đôi bóng già nương tựa

bốn mươi năm đậm đà cùng hương lửa...
ta ru em, em hãy ngủ yên lành.

Mạc Phương Đình


Thứ Tư, 19 tháng 6, 2024

Can Trường Trong Chiến Bại - Thơ Trần Quốc Bảo


Can Trường Trong Chiến Bại (*)
             Bài thơ Tưởng Niệm
         Cố Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại   


Thì đành lẽ, Anh là người chiến bại,
Nhưng Anh không chấp nhận lệnh đầu hàng,
Nhắc đến tên Anh, quân thù sợ hãi,
Pháp trường Cần Thơ, Anh đã chết hiên ngang!


Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Nhưng can trường, hùng khí ngất trời cao!
Hôn Quốc Kỳ, chào anh em ở lại,
Viên Đạn cuối cùng … dâng Tổ Quốc Đồng Bào!

  



Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Ngậm căm hờn trong tù ngục yêu ma,
Lò cải tạo, bày con đường ngang trái,
Son sắt hồn Anh, vẫn Việt Nam Cộng Hòa!


Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Nhưng quyết không ở lại với cộng nô,
Vượt biển, băng rừng thoát ra hải ngoại,
Can trường kinh qua “nỗi chết”, tìm tự do!

 

   
 
Thì đành lẽ, các Anh người chiến bại,
Thắng thua này, áp đặt bởi ngoại bang!
Đoàn chiến hạm đã hải hành quốc ngoại,
Đến bờ tự do, mới thực sự tan hàng.


Thì đành lẽ, đoàn quân Anh chiến bại,
Thế trận này, âu chỉ tạm thời gian,
Hồn Tổ Quốc Việt Nam, rồi sống lại!
Bóng Cờ Thiêng sẽ vàng rực, khắp Giang san!  

         Trần Quốc Bảo      
           Richmond, Virginia  
        Địa chỉ điện thư của tác giả:
        quocbao_30@yahoo.com

(*) Cảm nghĩ của Trần Quốc Bảo đọc sách CanTrường Trong Chiến Bại của Cố Phó Đề Đốc  Hồ Văn Kỳ Thoại (Đại Tướng Cao Văn Viên đề tựa )– 
Sách do cố Thiếu Tá Phạm Thành, HạmTrưởng HQ-14 chuyển tặng TQB.

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2024

TÌNH CHA NHƯ NÚI - Thơ NGÔ ĐỨC DIỄM




Cha cho con đôi tay
Mười ngón dệt mộng đầy
Kết nụ hoa đào thắm
Đời thanh thản vào mây

Cha cho con đôi chân
Sỏi đá mòn tháng năm
Cao thấp đời trăm ngả
Gót hồng nhẹ sao trăng

Cha cho con đôi vai
Đời chĩu nặng thân gầy
Bến hẹn mờ sương khói
Tin yêu mãi ắp đầy

Cha cho con đôi mắt
Chiêm ngắm đời đục trong
Thuyền lướt theo sóng nước
Chèo xuôi mái ung dung

Cha cho con khối óc
Thế sự rối vò tơ
Lần mối chân thiện mỹ
Gót hài nhẹ đường mơ

Cha cho con buồng tim
Trời biển ắp nghĩa tình
Nguồn suối tuôn sữa ngọt
Ấm môi kiếp nhân sinh

Cha cho con cuộc sống
Muôn nẻo đường thênh thang
Tìm lối về đất tổ
Mái nhà xưa địa đàng

Ngô Đức Diễm

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2024

ĐÊM TỈNH NHỎ - Thơ Thu Chi Lệ

                                     

 

Đêm tỉnh nhỏ từng cơn gió thổi

Con đường Trưng Nữ ngõ buồn thiu

Lữ khách xa về đang đứng đợi

Đèn vàng hiu hắt bóng cô liêu

 

Người chờ ai thẫn thờ trước ngõ

Hay chờ em áo đỏ sau mành

Ai đã vô tình nào hay biết

Anh quay về đường phố vắng tanh

Anh đi rồi sao khuya hờn dỗi

Vầng trăng tròn khuyết đã bao lần

Gió về xao xác cành hoa nhỏ

Lá vàng rơi níu bước chân anh

 

Đêm bâng khuâng gió ru cành lá

Đường phố ấy bao lần anh đi

Tìm ai mưa nắng những chiều qua

Gặp gỡ nhau chi để biệt ly

 

Trên trời cao lồng lộng nắng gió

Vầng trăng mờ nhạt bóng bên thềm

Người về đâu đêm trăng ngày trước

Ta chờ vô vọng ánh sao đêm

 

Ta đếm ngày qua bao kỷ niệm

Lòng còn vương vấn nỗi buồn thêm

Đã thấy mùa xuân đâu còn nữa

Nét buồn xưa lay lắt trong tim

 

Dòng máu về tim như tắt nghẽn

Từ đây thân xác đã hao gầy

Mơ về tỉnh nhỏ ngày xưa ấy

Chỉ là kỷ niệm đã xa bay..

 

     Thu Chi Lệ

 ( Một ngày sang thu-2023)

    “Những Dòng Thơ Cuối“

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2024

SAY LỆ HỒN - Thơ LƯU NGUYỄN ĐẠT




SAY LỆ HỒN

lịch sử hom hem người héo mộng
nửa đời bờ bụi nửa đời nhom
tuyên ngôn bóng chữ cành khô ngọn
khẩu hiệu tong teo tuột dốc mồm

lịch sử lêu bêu mùa cải tạo
ba mươi tháng ẩn tối lao đao
vầng trăng quên hỏi thân tù ảo
loáng thoáng trên trời ngập ánh sao

lịch sử lên men nước vẩn vờn
uống xong lại thấy khát khao hơn
kẻ vui lí nhí lời tê lợm
kẻ nát lòng kia say lệ hồn

 LƯU NGUYỄN ĐẠT


ACID TEARS

history tore with withered people
half-life on dust shore, half-life worn to the bone
while manifesto shadow dry slogan tops
with atrophic mantras slipping mouth for more.

history eviscerated through the reeducation act
April thirtieth hiding dark lure
for the moon to sort the illusory prison
glimpsed in the sky filled with red starlight.

history ferments the nation’s black soul
drinking poisonous water from abysses of humiliation
by those who spread ideological scams ahead
million broken souls were drunk with acid tears.

LUU NGUYEN DAT

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2024

CHỈ MỘT LẦN THƯƠNG - Thơ DƯ THỊ DIỄM BUỒN


 

“Thương viết cho đồng môn,
khác lớp, chung trường” DTDB

Nhớ ngày nào, anh ra trường Võ Bị
Em nữ sinh, năm cuối lớp Đệ Tam
Phượng thắm hồng, ve réo gọi hè sang
Cha mẹ quen, chúng mình chưa gặp gỡ

Én lượn trời xuân, hoa khoe sắc nở...
Nhà rộn ràng, mừng đón khách tới thăm
Người lớn tươi vui, chào hỏi lăng xăng
Lần đầu gặp! Ôi, ngượng ngùng bỡ ngỡ!

Nghiêng mái tóc bồng, em che mắc cỡ
Anh mỉm cười, mắt ngời sáng long lanh
Gió mơn man, hoa rực rỡ đơm cành
Chim hót líu lo, mây trời xanh thẳm

Đêm sương lạnh, em nghe hồn mình ấm
Bởi nhạc lòng náo nức hé nụ hoa
Mượn cớ viếng thăm, anh đến tặng quà
Sau hành quân, người xa về thành phố

Đời lính chiến bôn ba, nhiều gian khổ
Anh không quên, sách vở gởi tặng em
Chiếc nón bài thơ, mè sửng, mứt sen
Quà kỷ niệm… anh ra Trung công tác

Khăn choàng cổ, áo len vùng Đà-Lạt
Bưởi Biên Hòa, dâu miền dưới Lái Thiêu
Ổi xá lỵ, kẹo chuối… bến Ninh Kiều
Mỗi lần có dịp anh qua Vùng Bốn

Anh bôn ba, khi Tịnh Biên, Phú Bổn…
Khi đón đưa em ở trước cổng trường
Bạn cười, ghẹo: “Đàng ấy, có người thương!
Con nhỏ hách ghê! Bồ là lính chiến...”

Giữa hai họ, bạn bè, cùng thân quyến
Vâng lệnh mẹ cha anh bỏ trầu cau
Nhẫn đính hôn ngày ấy đã đổi trao
Ước nguyện có nhau, dù đời nghiêng ngã

Nghỉ học chữ, em vào trường Y tá
Và sẵn sàng chờ mặc áo cô dâu
Những cánh thư xanh ấp ủ tình đầu
Những ngày về phép! Muôn vàn thương mến

Quê hương vẫn giằn co trong cuộc chiến
Nên chiến binh phải gian khổ dãi dầu
Nên anh bôn ba ở mãi tuyến đầu...
Nay Thạch Hãn, mai U Minh, Đồng Tháp…

Tin anh ngã! Trên chiến trường Đông Bắc!
Em chơi vơi chết lặng tự trong hồn!
Lệ không rơi! Lệ chết với đau buồn!
Cho quả phụ! Chưa lần mặc áo cưới!

Mấy mươi năm rồi, sống trong thương nhớ!
Bao nhiêu năm, cứ ngỡ mới hôm qua!
Trên đường hành quân, anh ghé qua nhà
“Sẽ thăm em, trong mùa vui chiến thắng...”

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2024

Mời Thưởng thức Mấy Vần Thơ Đẹp của Nhà Thơ HOA VĂN


 

LUNG LINH    

Hoa Văn


Đời cho được mấy Thu vàng nữa

Thơ có còn chờ trang giấy thơm

Ý vẫn lung linh tình vẫn đẹp

Giữ câu son sắt để vuông tròn

 

Tuổi đã đầy vai thơ viết vội

Ngày mong manh tháng cũng mong manh

Tôi đi trên lối tình riêng một

Lặng lẽ bên chiều giọt nắng xanh

 

Một giấc đời thôi cũng tuyệt vời

Tôi luôn mơ tưởng tháng ngày vui

Tháng ngày có những tình thân thiết

Với những lời ca tiếng ngọt bùi

 

Tôi nghĩ một ngày kia gió bay

Thế thân ai nhắc tiệc ai bày 

Một hồn thơ phủ đôi bờ ấm

Lòng lại nhủ lòng thuở chén say

 

Tôi ngước nhìn theo chiếc lá rơi

Nhìn làn mây trắng nhẹ nhàng trôi

Yêu thương nơi đến cùng nơi ở

Và mối Tình thơ sáng cuộc đời.

03/17/2024

 

ÁO THƠ ÁO TÌNH   

Hoa Văn gửi Song Linh


Gửi nhau một chút chân tình

Cuộc đời ừ nhỉ đã đành rong chơi

Trăm năm còn mất nụ cười

Trắng phau mái tóc từ hồi bể dâu

 

Bao năm núi thẳm rừng sâu

Ngày nghe chim hót đêm sầu vượn kêu

Nắng mưa gió bão trăm chiều

Áo hoàng hoa cũng những điều nhục vinh

 

Trời xưa đất cũ bóng hình

Trong cơn mơ tưởng vô tình tuổi tên

Một thời mưa gió ưu phiền

Tháng năm còn đó chưa quên nhọc nhằn

 

Đếm sầu qua những vết nhăn

Đếm thời gian xót xa thầm cuộc vui 

Giờ còn thơ tặng nhau thôi

Tình Song Linh đẹp xa xôi nghìn trùng

 

Bước chân sông núi đã từng

Có chi thân thế chập chùng gió đưa

Nặng lòng non nước xa xưa

Áo thơ áo lính giấc mơ tuyệt vời.

03/19/2024

 

YÊU THƯƠNG CÒN LẠI  

Hoa Văn


Tình vẫn vui chưa đến ngày khánh tận

Thơ vài dòng viết vội để làm vui

Áo văn chương thi phú đẹp muôn đời

Chân chiều muộn vẫn tràn đầy hạnh phúc

 

Bạn thi văn, tôi nòi tình mấy lúc

Thơ dở hay cũng rạng rỡ vô cùng

Vì tâm hồn còn bát ngát hương trong

Yêu nhân thế bởi tình này nghĩa nọ

 

Tôi yêu thơ không giàu sang nghèo khó

Vì đường riêng còn lá biếc cây xanh

Và trong tôi hoa nở chút ân tình

Tôi vẫn đi dù tuổi đời đã cạn

 

Đời như thế cũng để lòng viên mãn

Chuyện hơn thua đã đến lúc bạc đầu

Cùng những ngày nên quên hết sầu đau

Giữ chi nữa vì tình đời còn đẹp

 

Tuổi chiều cạn chân thơ còn bước tiếp

Để trăm năm tha thiết được vuông tròn

Một ngày kia ta cũng khuất đầu non

Như trăng lặn nhường đêm tàn cõi tối

 

Vào cuộc đời quên đi từng dấu hỏi

Tôi vui buồn năm tháng cứ miên man

Chữ yêu thương ân nghĩa vẫn dâng tràn

Trong cõi nhớ tôi âm thầm khép mở

 

Tôi vẫn coi cuộc đời như hoa nở

Chuyện hơn thua vẫn tiếng nói nhân sinh

Vài câu thơ đi vào cõi mông mênh

Cũng hoan hỉ lòng mình còn thi phú

 

Dù tay không tôi cho là đầy đủ

Có tiếng tăm ta vẫn kiếp con tằm

Ăn lá dâu phải trả lại tơ giăng

Kết thành kén cho đời thêm nét đẹp

 

Trời cho viết mình làm thơ trọn kiếp

Lòng thêm vui và tình cũng thêm vui

Bạn và tôi vẫn tha thiết yêu đời 

Ta vững bước trên đường trần phước hạnh.

03/22/2024

 

 

                                 TẶNG                                    

Hoa Văn


Tặng Em thơ cõi hồng này

Qua dâu bể với đắng cay ngọt bùi

Khi bâng khuâng lúc ngậm ngùi

Từng lời thương cảm bên đời thiết tha

 

Nhớ ngày xanh tóc đã qua

Cũng đau xót cũng phong ba nhọc nhằn

Đời phù phiếm bóng phù vân

Dọc ngang còn mất xuân dần phôi pha

 

Tình yêu thương chẳng nhạt nhoà

Có mừng có tủi có hoa bốn mùa

Tặng em cả tuổi vàng thơ

Mai tôi theo gió nghìn thu nhẹ nhàng.

03/22/2024

 

                                    GÁNH ĐỜI VAI NẶNG                                  

Hoa Văn


Từ tôi Xuân Hạ Thu Đông

Vai mang Lục bát mênh mông gánh tình

Duyên thơ duyên bút duyên mình

Ngược xuôi mấy nẻo vô tình trăng soi

 

Nghe như có tiếng qua rồi

Dòng xanh đã cạn dòng đời đong đưa

Đường về ít nắng nhiều mưa

Vẫn mang theo tiếng hát mùa gió bay

 

Gặp nhau chữ nặng thơ dầy

Đẹp câu ân nghĩa tình đầy xuyến xao

Xứ tôi Xuân đến hoa đào

Xứ em mưa bụi non cao chập chùng

 

Tôi yêu xứ ấy vô cùng

Từng câu thơ mộc mạc chừng vàng hoa

Tuổi đời chừ đã sương sa

Còn mong thơ phú dăm ba tháng ngày

 

Chưa bao giờ phủi thơ tay

Vì đời còn thỉnh thoảng cay mắt nhìn

Còn thơ còn lắm bạn hiền

Còn em trong mỗi chiều nghiêng nhớ về.

03/27/2024

 

                                     NẮNG CUỐI                                      

Hoa Văn


Tôi gánh thơ đi cũng tuyệt trần

Vào đời nhiều lúc cũng phân vân

Mong chi mai mốt tên cùng tuổi

Mới có bạn bè để kết thân

 

Ta cần nhau một chút chân tình

Là đẹp hơn nhiều lợi với danh

Đâu phải tình này hay lẽ nọ

Hay là chín bệ hoặc cung đình

 

Dầu có tuổi tên cũng thế thôi

Cứ vô tư bước giữa dòng đời

Ước mơ cuộc sống đầy thi vị

Một chút ân tình trăng sáng soi

 

Rồi cũng trăm năm cũng bạc đầu

Ta ngồi đếm lại những cơn đau

Thương mình thương bạn thương tình nghĩa

Một thuở nào xa lúc bể dâu

 

Tạ ơn tình bạn tạ ơn em

Sáng chữ sáng câu chẳng muộn phiền

Trọn kiếp thơ văn ngày tháng muộn

Đường chiều nắng đã cuối bờ nghiêng.


04/02/2024

Hoa Văn