Mùa ly loạn em ra đi năm ấy
Thuyền lênh đênh hoàng hôn ráng chân mây.
Trời gió nhẹ biển loáng màu nắng ngả
Nghiêng xuống em lấp lánh dãy ngân hà.
Đêm trở gió chiếc thuyền con thăm thẳm,
Biển hãi hùng trời đất rất xa xăm!
Từng lớp sóng ngọn cuồng như thác đổ,
Bao kiếp người thành bọt sóng hư vô!
Trên sóng nước em bồng bềnh trôi mãi
Trôi theo trăng về lối ngõ thiên thai.
Biển và em là bài thơ dang dở
Dòng sông quê đành gởi lại bến bờ!
Em theo sóng về thiên thu cõi mộng
Biển vẫn xanh hồn thành đám mây hồng.
Như pho tượng đượm nét buồn thế kỷ
Ðời chìm sâu những giai điệu tình si
Tít mù khơi loài chim nhỏ thiên di,
Vút tiếng hát từ xa xăm mộng mị
Về biển xanh mang theo chút phù sa
Sóng dìu em vào tận cõi thiên hà
Em chắc lạnh nơi hành tinh băng giá?
Chiếc tàn y sao đủ ấm làn da!
Sóng nhấp nhô biển hoàng hôn trắng xóa,
Mắt em buồn màu cỏ úa xót xa!
Ôi giai nhân trong đáy nước nhạt nhòa,
Em trôi mất mảnh thuyền xưa mục rã!
Đỗ Bình (France)