NỢ NÚI SÔNG ĐÃ TRẢ, CHỈ CÒN NỢ EM
Ai có nhớ không thời còn chinh chiến
khói đạn cay, cay mắt mũi cây rừng
tiếng cú rúc ma từng hối sau núi
chút chạnh lòng thương người ở hậu phương
*
Đêm đêm ngồi trắng mắt canh chờ địch
tiền đồn dù rào kẽm sắt vẫn nguy
bóng tối quanh bao trùm nguyên vạn vật
luôn chúng anh, người lính giữ biên thùy
*
Nghĩ chúng anh là những người tráng sĩ
một lần đi, không biết có ngày về
những lời ước hẹn cùng em sau Tết
chỉ là cơn gió thoảng vội đi qua
*
Anh không được mắn may như thằng bạn
một mảnh mìn thù ghim trúng ngay tim
hầm nấp cá nhân, giờ là suối máu
lấm tấm vai đỏ cả áo hoa rừng
*
Anh ngủ lại rừng, trường miên giấc điệp
chỉ linh hồn lang thang núi đồi quen
xa luôn cả cánh pơ lăng trong túi
chắc khô rồi, ai nhớ gửi cho em
*
Anh không về, nhưng mong em đừng khóc
nợ núi sông đã trả, chỉ nợ em
xin hẹn đến kiếp sau tình hương lửa
và đừng làm góa phụ mãi nghe cưng
đông hương
Tuesday, July 18, 2017
CÒN AI NHỚ
Có ai nhớ những bàn tay thương mến
mười ngón từng tìm đến để đan nhau
cũng nhiều khi long trọng một lời cầu
xin một khoảng đợi mai sau giao hợp
*
Có ai nhớ những bàn tay nhút nhát
cứ chần chờ để ngày tháng dần trôi
mới hiểu ra là mình đã mất người
rồi nuối tiếc trời ơi sao khờ dại
*
Để người đi, mình làm người ở lại
nhìn con ga buồn vời vợi không tàu
và ghét mình đã làm tội tim đau
lòng như chết, nửa tinh cầu xa bạn
*
Chiếc hôn ngây mới hôm nào nồng ấm
sợ phai dần, còn phiên phiến hương dư
trong lá thư người nhắn cứ đợi chờ:
_ Em trở lại chứ không hề vĩnh biệt
*
Có ai nhớ mười ngón tay tha thiết
hỏi ai còn nuối phút cạnh nhau xưa...
đông hương
NHỚ
Nhớ những tháng_ ngày ghi trên tờ lịch
và những phố phường ngày đó đi qua
nghe trở lại tiếng chân buồn nước mắt
và bàn tay vuốt tóc xoả lòa xoà
*
Nhớ cơn mưa một buổi trưa tháng Hạ
ngồi nhìn nhau, không dám thở...tại vì
sợ hơi thở ướt mưa rồi tan rã
thành bụi mây , theo gió vút bay đi
*
Nhớ những hàng cây im lìm như tượng
bước chân mình giẫm trên lá ngủ trưa
trên chót vót cây, nắng hồng cúi xuống
chỉ hướng cho hồn mở ngõ vào mơ
*
Nhớ vẫn như in một ngày mười chín
tim bỗng vụng về nhịp trật lung tung
...
nay đã trôi xa giấc thương chưa trọn
nhưng nụ ngọt ngào riêng giấu cho em
Sunday, July 16, 2017
XA _ GẦN
Đâu là xa, đâu là gần
để cho ngày tháng không cần thời gian
cuối đời sợ quá muộn màng
mà tôi cứ để lang thang tâm hồn
*
Một tuần trọn bảy ngày mong
thèm cơn mưa _ thèm cả nắng hồng giữa đêm
thèm luôn những chiếc ngây nhìn
lúc trời trang điểm cho mình sắc hương
*
Chải từng sợi tóc, soi gương
thoa lên môi chút son hồng đài trang
rồi ngồi nhớ_ rồi bâng khuâng
biết đâu Hợp Phố mà mong châu về *
*
Thà làm một kẻ đam mê
cuộn mình tròn lại trong bề bộn mơ
lên ngàn bẻ lá làm thơ
mai nhờ phố phổ thành ca khúc tình
*
Thật xa nhưng lại thật gần
nên đêm ấm trọn _ vẹn toàn giấc hoang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét