Thứ Bảy, 15 tháng 4, 2023

TRẺ MỒ CÔI - Thơ HUY VĂN

 


Khi nhớ Má con thường ngồi tư lự
Đã làm gì cho xứng với thâm ân?
Hơn 60 năm sống đời hiếu tử
tiếng Cảm Ơn, con "quên" biết bao lần!

Phút cuối đời Má có điều muốn nói
thì đã muộn màng! Lời bỗng vô ngôn
Mắt mở hé mi, miệng như nhắn gởi
mấp máy từng cơn những tiếng lạc hồn!

Có phải nụ cười mới vừa thoáng hiện
trên bờ môi khô tím lúc lâm chung?!
Má từng phút xuôi dần về miên viễn
Thương làm sao! Khóe mắt chợt rưng rưng.

Má bóng mát che thân con lá cỏ
Là đuốc thiêng soi con bước trong đời
Má biển lớn, con chỉ là sông nhỏ
Tuổi 60, con thành "trẻ mồ côi"!

Chín năm tròn, Má đã về cội Phúc
Cõi phù trần còn lại chút bụi tro
Xin hẹn buổi tương phùng nơi Quê Thật
Má trước, con sau. Chỉ một chuyến đò!

HUY VĂN

( Kính nhớ Maria Nguyễn Thị Thương RIP
03/9/1932- 14/4/2014 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét