Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

NÓI VỚI BẠN BÈ - Thơ Đỗ Duy Ngọc




Tặng những người bạn của tôi...

Rồi chúng ta cũng sẽ về với đất
Tranh dành chi chuyện tốt xấu hơn thua
Hồn lưu lạc cốt xương rồi sẽ mất
Nhựa còn đâu khi lá đã sang mùa

Rồi có lúc chúng ta cùng ngồi lại
Nhìn rõ nhau để nhớ buổi thiếu thời
Hãy làm sao ánh nhìn không e ngại
Cầm tay nhau và lòng rất thảnh thơi

Rồi có lúc chúng ta buồn vái lạy
Đốt nhang trầm khóc bạn hữu ra đi
Rơi nước mắt lúc xe tang sắp chạy
Sao giờ đây đối xử chẳng ra gì

Rồi có lúc ta trở về cát bụi
Nắm tro tàn cô lẻ giữa trần gian
Sao lại vẫn hao tâm ngồi cặm cụi
Viết những lời khiến bằng hữu tan hoang

Rồi tất cả chỉ vòng quay trống rỗng
Đến rồi đi quy luật của muôn đời
Sao không sống với những lời thơ mộng
Đề cuối đời không tiếc cuộc rong chơi


Đỗ Duy Ngọc

1 nhận xét:

  1. Rất tâm đắc với ý tưởng của anh. Vì nhận thức đời sống là một trải nghiệm với thời gian, nên dần dà các bạn trẻ sẽ nhận ra cách sống GIẢN DỊ, HẠNH PHÚC.
    Mời anh và các bạn nghe/xem tui nghêu ngao bản nhạc của NS Trịnh Công Sơn.
    https://www.youtube.com/watch?v=-m_HoFOkejw

    Trả lờiXóa