HUYỀN THOẠI MƯA SÀIGÒN
Tôi mong ngày về còn những cơn mưa
trời SàiGòn mênh mang sau màn nắng
tôi muốn tìm lại lối mòn lá rụng
thẩn thơ đi vào huyền thoại một trưa
*
Giờ xa lắm nhưng tầm thương tròn vẹn
nửa đời rồi mới nhận diện đam mê
quên mình chưa có bao giờ cảm mến
những hạt mưa rơi ướt mái tóc thề
*
Cơn mưa giữa SàiGòn_nguồn hạnh phúc
cả một đời chưa nghĩ gặp một mai
vậy mà giờ vẫn làm tôi thao thức
bên ni địa cầu_buồn nắm trong tay
*
Mưa SàiGòn_mưa Phố Hồng khác biệt
mưa SàiGòn không phải rượu mà say
mưa Phố Hồng_ vị cay cay trong mắt
và buồn buồn chảy trên thơ...không hay...
đông hương
VẪN LÀ GIÒNG XƯA...
Anh ghé thăm, em không còn ở Huế
chim về ngàn, để lại nón bài thơ
tím quai chùng, âm vang như nức nở
gọi tên anh, lòng quặn thắt...vô bờ
*
Trưa Đại Nội bỗng cơn mơ ập đến
vui với buồn lẫn giữa bóng em thương
nhớ khung trời có con đường ngập nắng
trong Hoàng Thành mù u rụng, tròn lăn
*
Bên tê sông, đường về trường em cũ
khảm sân chơi, bông phượng đỏ bùi ngùi
tiếng ve ra buồn buồn trời tháng Hạ
tiếng trống trường nghe răng thiệt đơn côi
*
Qua bên nớ đi anh, ngồi quán chợ
gọi bánh bèo hay bánh lá chả tôm
cho anh thử chung rượu Chuồn vua chúa
thích phì phà điếu Cẩm Lệ nặng không?
*
Anh còn nhớ quán bún bò Mụ Rớt
hay tiệm mì Khê Ký, rạp Tân Tân
chừ đổi chủ, không biết còn hay chết
sau bảy lăm... mồi cá lần vượt biên?
*
Nhớ cảm nhận nụ hôn đầu anh tặng
chiều qua cầu và hẹn ước trầu cau
răng mà cứ ôm người ta...dị lắm
nhờ gió về... nghiêng nghiêng nón... che nhau
*
Rứa mà vẫn là thiên thu tình cảm
mạ biểu lấy chồng nhưng em không ưng
trái tim Huế ni không ưa đổi chủ
vẫn giòng xưa, thương anh vẫn miên trường...
*
đông hương
CŨNG MỘT MÙA TRĂNG
Cũng một mùa trăng, sao vợi vời nhớ Huế
nhớ gì đâu mà nước mắt lưng tròng
cũng mùa trăng, vậy mà không có thể
nhìn thấy người, đơn chiếc quá nguyên đêm
*
Chừ đã khuya, chỉ bầy sao làm bạn
tâm tư em như một cuộn tơ nhàu
gối trên buồn, càfé Thành Nội sáng
và quãng đường qua Đập Đắ dìu nhau
*
Trời đầy sương lại thấy trời ngập nắng
sống với mơ, nên giấc ngủ không tròn
răng quên nổi buổi cơm chiều ngồi quán
đói bụng mà nhìn nhau đến quên ăn
*
Người đã nói, _Ai có lần đến Huế
lúc rời xa, bỏ lại nửa tâm hồn
thương hương tóc, thương áo O màu tím
thương Trường Tiền, đường đất đỏ về Ôn...
*
Chừ nhắm mắt, mân mê thời gian cũ
chỉ vài ngày ngắn ngủi ở Kinh Đô
rứa mà lạ, những Đông Ba...Thượng Tứ
cứ quay tròn theo kỷ niệm trong thơ
đông hương
CƠN MƯA CŨ YÊU THƯƠNG
Trời sang Thu, sáng buồn, mưa nặng hạt
Thành Phố Hồng công viên_ xám vây quanh
bầy chim sẻ tựa vai tìm chút ấm
lại cơn mưa gợi tôi nhớ SàiGòn
Làm chi thấy, SàiGòn chừ xa lắm
thành phố tôi nắng ngủ, đắp sương mù
giữa bước lạ, thương yêu là âm vọng
tiếng sóng chiều_đêm xao xuyến xa xưa...
Thả tầm nhìn lang thang không gian rỗng
cơn mưa nào đã thay đổi đời tôi
từ tim đá ngàn năm thành hồ mặn
vùng đất sầu _ rừng cây lá xanh tươi
Quân vấn mình mới hiểu Người có mặt
trong kín sâu một giòng chảy ấm nồng
không là ảo những nụ hôn lim mật
ngôn ngữ nào tả hết được dư hương
Thu có về, lá có vàng, cháy cỏ
rồi Đông qua, trời buốt lạnh như đồng
và cuộc đời với trăm ngàn ngách ngõ
tôi vẫn thèm cơn mưa cũ yêu thương
đông hương
CÓ CÒN AI THƯƠNG TÀ ÁO NĂM XƯA
Đã bao lâu em chưa thăm quê Nội
có ai chờ tà áo tím năm xưa
con đường cũ nhà nhà trưa ngái ngủ
khóm trúc hai màu xiêu gió, đong đưa
*
Hôm tháng Hai em về tìm nỗi nhớ
một giòng sông và hình bóng xa vời
sóng lăn tăn chở khẳm buồn tuổi nhỏ
rức rưng từng giọt mặn, vỡ trên tay
*
Mây Bầu Vá chùng chình, nương võng gió
nhờ đón_đưa qua Long Thọ tìm Người
đã bao Thu, bao Hạ qua thành phố
trời kinh đô tháng cuối vẫn phùn rơi
*
Hoa chùm ruột, bông hổ ngươi nhắm mắt
nhìn em đi trong mưa lá me bay
Vỹ Dạ Xưa, ghế bàn gầm cúi mặt
_Người xa rồi...O chờ...cũng rứa thôi
*
Em rất biết giòng sẽ xuôi về biển
rồi tên mình phút chốc sẽ vào quên
vậy mà nhớ_ mà thương luôn hiển hiện
trong tim mình đến nhịp cuối...y nguyên
đông hương
TÊN EM NGUYỄN THỊ...
Ưởn mình yểu điệu, mênh mông
phẳng trên, cuồng đáy như lòng Hương Giang
một lần viễn xứ ghé ngang
để cho quyến luyến tim em đến chừ
*
Đắm người mơ bước Hồn Thơ
giữa đêm trăng Huế thương vừa nụ duyên
nhớ ai nhớ quá ngàn lần
trên tờ giấy bổi giọt buồn lung linh
*
Hôm kia sinh nhật của mình
món quà nhận được : gói tình yêu xa
em vừa đủ tuổi trăng ngà
tên em: Nguyễn Thị Mặn Mà Pha Lê
*
Huế chừ vẫn mái tóc thề
qua cầu tung gió bộn bề sợi ngoan
Hạ về lộng tiếng ve ran
đồi sim núi Ngự_ dị òm... hôn ngây
*
Bây chừ ước cũ băng mây
biết khi mô mới nhận khay cau trầu
trở thành cổ tích đời nhau
em ngồi gom kỷ vật vào tủ thơ
*
Dưới cầu chảy mãi giòng xưa
lâng lâng Đại Nội chút dư hương người
bên ni mưa nắng rối bời
bên tê Cung điện không người...lạnh tanh
*
Cho dù mắt Huế buồn tênh
Hồn Thơ vẫn giữ tim em trọn đời
đông hương
XA ANH RỒI QUANH NĂM HUẾ...PHÙN MƯA
Không dám hứa sẽ có ngày trở lại
cùng với anh, thương nhớ vạn con đường
trên xứ Huế, những chiều qua Thành Nội
bóng chúng mình in trên sóng giòng Hương
*
Xa Huế, đếm hơn ngàn thu lá tím
lá không vàng mà tím Huế dễ thương
em qua cầu, tà bay như bướm lượn
bước nhau vui, đẹp nguyên cả con đường
*
Huế của em có giòng sông tuổi nhỏ
hôm anh ngồi thềm cũ, viết tên em
anh tấm tắc: _ Mạ Cha đặt hay thế
đúng như Em, trầm lặng và hoà hiền
*
Có trăm năm, anh với em vẫn rứa
giữ tình nhau tuyệt như Huế trăng rằm
thời gian có trôi đi xa ước, hứa
anh xin làm nhịp đập của tim em
...
Rứa mà Huế qua bao mùa phượng đỏ
tiếng ve ran trên đồi Ngự chết rồi
còn lại những âm ngân chùa Thiên Mụ
và cánh ngàn về Kim Phụng... đêm rơi
*
Kỷ niệm cũ miên trường lung linh mãi
làm răng quên chung thủy nước giòng xưa
anh làm rối bời tâm hồn Tôn Nữ
xa anh rồi, quanh năm Huế ...phùn mưa
đông hương
PHÙ HƯ
Hôm mưa nhuộm tím vô thường
tóc màu lúa chín_mắt buồn hoàng hôn
nghịch tay ngắt cọng cỏ vườn
giữa lưng chừng đất, cánh chuồn thướt tha
*
Mây bay, cuộn gió không nhà
tìm về nguồn cội, mộng là chân duyên
mượt mà cổ tích biển đêm
có vì sao lạc ngỡ đèn trời sa
*
Tôi ngồi bờ đá, nhàu tà
áo tân hôn thuở chưa là cố nhân
một vui, trăm vạn lần buồn
chìm sâu đáy mắt sầu đông bốn mùa
*
Hôm nay thấm lạnh, giòng xưa
nổi cơn tưởng nhớ đong đưa đi về
vói đời, cõng mãi cơn mê
chùng vai nghe nặng nghiêng bề phù hư...
đông hương
DI NIỆM CHƯA QUÊN
Mùa Thu và những con đường phủ lá
rơi lòng chiều, quấn quýt nhẹ trên vai
trong nắng cuối ngỡ như là giọt lệ
của đơn côi tim không vững nhịp mình
*
Gương bóng nắng in trên nhàng gầy guộc
chiếu tận hồn, xưa đài các, chừ không
vì chân Thu đi nhẹ trên mái tóc
quên cảm hoài nên phai nhạt sắc hương
*
Thuở mười lăm, tay Thu chưa in vết
trên măt_ môi, chung quanh khoé xuân thì
giờ rèm mi ngả qua chiều, thấm mệt
khoé vụng về nhàn nhạt dấu chim di
*
Em nhắm mắt, không thích nhìn Thu nữa
dù đêm nay trăng đến tuổi ngọt rằm
thêm không anh, nỗi buồn thèm mở cửa
để giữa khuya về giọt nhớ tròn lăn
*
Chào Thu nhé, em đi tìm dấu tích
một vòng tay ai trọng đãi một ngày
hôm đầu Hạ và cơn mưa cổ tích
di niệm đời mình cùng nụ hôn ngây...
đông hương
CHIM VỀ NÚI NHẠN
Anh còn nợ em...chim về núi Nhạn...trời mờ mưa đêm...trời mờ mưa đêm...
...
Thứ sáu cuối tuần chim về núi
còn mình độc thoại với mây bay
rằng ở chân trời xa nơi ấy
tình yêu tôi cư ngụ ngày ngày
*
Thứ sáu chim bay về Núi Nhạn
thời gian cứ mải miết xa dần
tầm mắt lang thang không điểm hẹn
vật vờ ngóng mãi giòng xưa quen
*
Thứ sáu nay mùa Thu lá đổ
con đường xuống phố thật đơn côi
nhớ bước chân thương trên Phố Cổ
có lẽ giờ đây bụi phủ rồi
*
Thứ sáu u tình, thương kỷ niệm
bên người tặng tôi nửa con tim
tặng tôi những chiếc hôn nồng ấm
ngồi đây ôn lại...những niệm tình
*
Thứ sáu chim bay tìm tổ ấm
tìm lời tha thiết chẳng hề quên
nên khoé cứ long lanh giọt mặn
chảy xuống thành thơ đầy những trang
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét