Đã một lần lỡ để trôi năm tháng
di vật tình tròn hạnh phúc nữa thôi
hay chừng ấy phai phôi theo mưa nắng
thương yêu đi, biết còn gặp một ngày
*
Nhớ muốn khóc, vì trái tim nhạy cảm
xa anh rồi trời yêu bỗng chia hai
trong quán cũ bóng tách café sáng
chập chờn thơm mùi hương vị môi người
*
Thời gian chất chồng đầy tim đơn độc
nửa địa cầu giòng xưa cứ luôn xuôi
nỗi buồn riêng em sơn màu tím mốc
lặng lẽ chìm trong mắt ướt không vui
*
Em ghé Huế bằng cơn mơ chằm vá
mới cạnh người tay quấn quýt bàn tay
dìu nhau qua thăm lại trời Vỹ Dạ
gió khép hờ cho tóc ngủ trên vai
*
Chừ thẩm thấu sâu thật sâu hạnh phúc
sợ phù sa vỡ kỷ niệm tuyệt vời
thành từng mảnh vụn đêm dài thao thức
vũng pha lê_ đại dương muối Huế ơi!
đông hương
THƯƠNG GÌ ĐÂU MÀ NHỚ ĐẾN BẠC ĐẦU
Lại một chiều đang bắt đầu tắt nắng
mây chùng chình, chưa biết hợp hay tan
tôi sao vậy_ buồn vì đang cảm nặng
nhớ người xa, và âm vang SàiGòn
*
Chút xíu gió _lòng nghe như phong lũ
tim mùa Đông dù mùa đã vào Xuân
cây olive, lá xạc xào luân vũ
đàn sẻ đùa trên cỏ mới vừa xanh
*
Tôi nhìn quanh, khung trời này lạ lẫm
xa ngàn trùng, không nhìn nổi tim nhau
cứ mỗi sáng, mỗi chiều, lại lẩm cẩm
thương gì đâu và nhớ đến bạc đầu
*
Tôi đếm nhẫm tuổi thương yêu ngày đó
đếm buồn_vui, đếm chuỗi mặn rối bời
rong tầm mắt long lanh màu hạt dẻ
tìm buổi chiều nồng ấm những hôn môi
*
Ôi SàiGòn, hôm nay sao quá nhớ
đến bao giờ mới khỏi phải mi cay.
đông hương
XEM NHƯ GIÓ MÂY GẶP NHAU VÀI PHÚT
Nói một lần để rồi không nói nữa
tâm hồn tôi bị gai móc rách da
tôi mượn chút tình người may vá lại
cho vế thương khỏi rỉ máu đến già
*
Viết một lần để thôi, không viết nữa
bởi cạn rồi, giòng nhạc cũng khô cằn
tôi níu chút tình cảm người cho cũ
gom lại thành một điệp khúc trầm_ thăng
*
Khóc một lần để rồi không khóc nữa
lau khô luôn những giọt mặn quanh môi
khỏi phải nhận lát dao em đang khứa
vì mai này ai băng bó cho tôi?
*
Kể một lần rồi thôi, không gọi nữa
để bạn mình không xót nỗi tôi đau
qua ống nói, dù bạn chia giùm nửa
tiếng thở dài cũng đủ xót xa nhau
*
Thương một lần để rồi xa nhau mãi
chia tay em, tim tôi sẽ trụi trần
bao nhiêu năm thơ tôi là huyền thoại
nhạc tôi làm, tôi hát cho riêng em...
*
Cũng đừng buồn, nợ duyên đà chấm dứt
cứ yên tâm bước về phía em ưa
xem như gió mây gặp nhau vài phút
rồi bay đi, không dừng lại bao giờ...
đông hương
Friday, March 9, 2018
HỒI ỨC CHO MỘT THÁNG BA
Tháng Ba đầy kỷ niệm hồng
ru tôi vào nhớ những nồng nàn xưa
mơ hoang lúc thiếu_ lúc thừa
bâng khuâng mỗi thức dậy vừa thực_hư
*
Vườn tâm nở hoa niệm từ
lung linh trong nắng sáng vừa tung chăn
những hàng ngọc thủy tròn lăn
dễ thương trên cỏ vừa xuân tuổi đời
*
Lang thang bước nhớ vợi vời
giòng xưa, biển cũ, núi, trời cố hương
cuốn tôi vào những phố phường
còn thơm đà đậm mùi hương tách trà
*
Hương café hoà giọt ngà
đong đưa ký ức, phù sa lở hồn
cái nhìn trở tím hoàng hôn
ban trưa mà ngỡ sắp đêm quành về
*
Gió_ mây_ chim chóc hả hê
chỉ tôi cánh hạc mải mê tìm đàn
thời gian mới đó trăm năm
hồng mao trở bạc chưa tròn một giây...
đông hương
MỘT LẦN NHƯNG NHỚ MÃI...KHÔNG QUÊN
Kỷ niệm đẹp là thứ gì qúi nhất
trong một đời người, nhớ mãi không thôi
những giây phút bên nhau, dù chốc lát
vẫn nhiệm hoài ngàn năm giữa tim tôi
*
Nhớ Ban Mê, café BonJour buổi sáng
nhớ điểm tâm với bánh cuốn ngon lành
ngon , tuyệt ngon, hay tại vì cạnh bạn
thật ấm lòng và thương ơi là thương
*
Sáng nay dậy, ngắm tấm hình kỷ niệm
Hồng gửi lên face book, chẵn năm rồi
thời gian chạy, vừa ngoảnh qua, ngoảnh lại
mai này còn ai ghi nhớ nữa thôi?
**********
Ngày xưa những lần về thăm cố thổ
vừa 2 tuần đã lo đếm ngày bay
chả có gì để níu tim tôi ở
mình như người khách lạ đi du chơi
*
Lần năm ngoái tôi thử về dạo nữa
nghĩ chắc là lần chót trở về thăm
đâu nào ngờ ngày tôi đi, để lại
nửa con tim, giòng lệ cho SàiGòn
*
Bao khuôn mặt những người tôi đã gặp
Từ Miên Giang, Sa Đà, anh chị Long
Dzạ Lữ Kiều, Đoàn Đình Hồng, Du Tử
BMAT, Vương Thơ Nguyễn Trần
*
Gặp anh Luân, Võ Thúy Anh ngoài Huế
vui thật vui, như quen đã trăm năm
cùng hai em Joe Tôn và Lộc Phạm
tại SàiGòn với Hiếu, Uyển, Thủy...Xin
*
Bài thơ này không viết theo bằng_ trắc
nó chỉ là ký ức một chuyến đi
thăm Ban Mê, Huế, Hội An, Đà Nẵng
khi nhớ về, vẫn ray rứt mỗi khi...
*
Cám ơn những bạn hiền tôi rất mến
sẽ trong tim cho đến cuối đời mình
dù cách nửa quả địa cầu, một biển
anh chị vẫn là, vẫn cạnh, rất thân thương.
đông hương
ĐOÁ BỒ CÔNG ANH
Lo rong, lạc mất chân trời
vô tình, nguồn cội buồn, rời xa tôi
phiến phiên nghe nhức nhối người
châu thân như đã nguyên đời cùm gông
*
Đời đem tôi bỏ hồng trần
biến tôi phiến đá ngàn năm vô hồn
mắn may có ngọn sao Hôm
khuya khuya hay khoác ấm nồng thế chăn
*
Đêm sa sương xuống làm thân
gọi tôi là bạn Tri Âm_ Tri Tình
lâu rồi mình hồn đá câm
quên dần xúc cảm cào mòn, ngây ngô
*
Ngơ ngơ, ngác ngác, khù khờ
tôi như con ngáo giữ bờ thiên thu
chờ cho đến tuổi mãn tù
trở về đời cũ_ đoá bồ công anh
*
Dễ thương giữa đám cỏ vàng
tôi vươn ưởn để chạm lòng tình quân
đông hương
NẮN NÓT LÁ TÌNh THƯ
Có lần ngón sầu, buông lơi ngòi bút
làm nũng trên khung giấy vở đang chờ
mực cũng chùng chình đợi lang thang ý
hẫng hụt bất ngờ, dỗi lấm lem trang
*
Chữ cứ liêu xiêu như nguời say sượu
nghiêng ngả _ trầm thăng_luân vũ_ vô hàng
người viết thì rong theo hồn lữ thứ
nét mất_nét còn đảo lộn từ chương
*
Lắm lúc trong đầu như ong vỡ tổ
ngữ tự quay tròn, rối rắm bòng bong
đâu hiểu đuôi_ đầu vì sao như thế
chợt trước mắt mình lung linh thân thương
*
Tôi dỗ dành tay đừng làm nư nữa
thảo lại lá tình thư nửa dở dang
năn nỉ xin đừng mè nheo với chữ
kịp gửi cho người bên kia đại dương
*
Ngòi tội nghiệp tôi, chạy dài trên giấy
nắn nót tuyệt hàng: Nhớ lắm Người ơi!
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét