Ô hay! ta chán chính mình
Sáng ra mở mắt: bóng hình cũng đau.
hai tay vốc nước bên cầu,
làm sao gom lại nỗi sầu từng đêm.
Lá rơi lặng lẽ bên thềm
khẽ khàng ta hát điệu êm không lời.
hỏi ai trong cõi rong chơi,
chạnh lòng ghé lại thăm nơi ta buồn?
Người đi cô độc giữa nguồn,
ta ngồi thở nhẹ, sợ hương bay mờ.
còn duyên, sao lạc vần thơ?
chạm tay vào gió cũng ngờ chiêm bao.
Lặng thinh, nỗi nhớ nghiêng chao,
khóc không nước mắt, lao đao hoa vườn
nào ai thấu khúc đoạn trường,
tô son, chải tóc, soi gương thẫn thờ
Mỗi ngày thức giấc bâng quơ,
ước gì mình chết dẫu giờ chưa qua...
Hoa Sen Mùa Hạ
Hái sen cắm mộ anh nằm,
nhớ thương ngày cũ, tình cầm xé đôi.
còn đâu vui, khổ, khóc, cười
như mây qua núi, như lời đổi thay....
Trịnh Tây Ninh