Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016
NHỚ BIỂN - Thơ Phạm Thị Minh Hưng
Anh đang nhớ biển, nhớ tình xa
Nhớ sóng xôn xao cát mượt mà
Nhớ chiều biển mộng cùng chung bước
Sóng dạt dào như khúc tình ca?
Anh nhắc rất nhiều kỷ niệm xưa
Biển Nha Trang cát trắng xứ dừa
Thùy dương vi vút bay theo gió
Ầm ì tiếng sóng nhẹ nhàng đưa
Anh nhắc nhớ thêm biển Vũng Tàu
Những ngày yêu dấu ở bên nhau
Biển sóng nhẹ nhàng tung bọt trắng
Tình ngút ngàn, Bãi trước-Bãi sau!
Anh hỡi thời gian biền biệt xa
Dã tràng xe cát khóc tình ta
Sóng xô vỡ nát lâu đài cát
Tìm thấy đâu-mộng cũ nhạt nhòa!
Hôm nay trước biển một mình em
Đọc lá thư anh, càng nhớ thêm
Tiếng cười âu yếm... còn vang vọng
...Thủy triều lên, sóng nhớ triền miên...
Phạm thị Minh-Hưng.
Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016
Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016
Cung Điệu Mùa Thu - Chùm Thơ Đông Hương Tônnữ
CUNG ĐIỆU MÙA THU
Bây giờ là mùa Thu
mùa đau tim chiếc lá
em quay nhìn mùa Hạ
mùa Hạ chừ giấc trưa
*
Bây giờ là cơn mưa
cơn mưa trên mắt biếc
hạt mưa như sao tuyết
lạnh nghe hồn đong đưa
*
Bây giờ anh xa lắm
ở phương nào không tên
tim lang thang cõi vắng
về đi anh, em buồn
*
Bây giờ là xa nhau
mùa đi mau như gió
tiếng sương sa trên phố
như là âm hưởng thơ
*
Bây giờ là đêm Thu
anh về trên cánh hạc
em rũ nhanh mái tóc
quấn quanh lời thơ ru
*
Anh ngồi ru chiếc lá
nghi lá là tim em
nghe tâm tư trái phá
nổ bùng lên môi mềm
Bây giờ là mùa Thu
vàng trên vai tượng đá
bây giờ buồn phù sa
trôi mãi xa dòng về
đht
ÁO MÀU TƯƠNG TƯ
Đã quên mất tiếng thở dài
chồng lên nỗi nhớ người Đoài, mình Đông
mỗi giây xưa cả trăm năm
tiếng thì thầm giữa giấc ngoan xa rồi
*
Cảm rung đằm thắm tim tôi
chiêm mơ mà cũng bồi hồi thẩm hương
hôn lên chiếc bóng trên tường
in như hiện hữu yêu thương rất gần
*
Ô, đâu xa lại tri âm
dáng người tim vẽ theo tâm tượng hình
tâm hồn thẩm thấu phiêu linh
chiếc hôn gửi gió trên bình minh môi
*
Ngạc nhiên thấy lại nụ cười
hôm nào đánh mất một ngày buồn hiu
bữa về quê quán thương yêu
mới hay mình quá nâng niu đám sầu
*
Bây giờ thoát khỏi chiêm bao
tim tôi xúng xính áo màu tương tư
đht
NƠI ĐÓ EM VỀ
Nơi đó em về, hôm nay toàn khoảng lặng
chiều năm xưa con ga nhỏ tiễn người xa
tiếng gió thoảng qua toa, chậm, buồn bất tận
em nghe trong ngực mình ngọn thác pha lê
*
Nơi đó em về, đâu đây mùi thuốc súng
hay em đang mơ người mặc áo hoa rừng
tuy vai nặng hành trang, nhưng hôn thiết thắm
giây lát nghe dài, dài như ...cả ngàn năm
*
Nơi đó em về, tóc em giờ bạc trắng
bốn mấy năm rồi, nhung nhớ vẫn đầy tim
giọng lạc, rưng rưng, chập chờn sau gọng kiếng
ga nay dù già, con tàu cũ không quên tên
*
Nơi đó em về, phượng hồng buồn rười rượi
anh chừ như em, sống cuộc sống lưu vong
mỗi đứa một nơi, chỉ giòng sông khôg tuổi
đến hơi cuối cùng, hôn cũ em niêm phong
*
Nơi đó em về, song song cùng năm tháng
em vẫn tìm anh dù biết rất mong manh
mùi áo hoa rừng, dư hương anh chiều cuối
nay vẫn chưa tàn, đậm mãi với thời gian
đht
TỪ CÕI ĐƠN CÔI TÔi VỀ
Đong đầy vài đấu kiếp đời
gánh về cõi mộng chân trời hào quang
ở đây đá cũng hoá vàng
lá hoa : thơ mộng thơm toàn tình chân
*
Tôi chờ phi đạo lên đèn
cong người, gập cánh, môi nêm nụ cười
tôi về từ cõi đơn côi
định chờ mưa hoá kiếp tôi sông buồn
*
Ngồi yên, tim nhấp hạt sương
rơi trên lá rối triền rừng pơ lăng *
chợt đâu thơ vọng núi ngàn
tiếng thơ, dấu hiệu mùa Xuan dợm kề
*
Kéo tôi ra khỏi trầm mê
- Phải em linh cảm ước thề xa xăm
xưa tôi là bóng trăng tan
nay thuyền hạnh phúc tri âm thuận buồm
Tôi là hồn hoa pơ lăng
bông rừng quê Mẹ gọn trong tim người
đônghươngtônnữ
* hoa pơ lăng còn gọi là hoa gạo
Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016
Thu Về - Thơ Nguyệt EmXưa
Mùa thu về rồi đó anh
Mơn man lá đỏ đầy cành
Em nghe tiếng thơ trong gió
Ru êm như thuở ngày xanh
Mùa thu về thổi hương chanh
Lúa đồng thơm ngát vây quanh
Vài con bướm vàng thơ thẫn
Bóng ai đứng đợi sau mành
Mùa thu gợi hồn Nguyễn Du
Trăm năm biết có những điều
Đắng cay bên hàng liễu rủ
Khóc Kiều một kiếp đa đoan
Mùa thu thương nhớ người xưa
Đơn sơ mà hồn nhung lụa
Đêm trăng ngắm hoa quỳnh nở
Chén trà bên những vần thơ
Mùa thu gió nhẹ xôn xao
Quê hương biển sầu khắc khoải
Nghìn con sóng khóc, bạc đầu
Em thơ mơ cá... nơi đâu!
Rừng thu còn chăng tiếng nhạc
Cây cao còn vút cao vời?
Hương lan ngào ngạc chơi vơi
Ai cưa cây mất đi rồi
Tìm gì trong thu xa vắng
Nơi đây đất khách quê người
Ngàn xưa êm đềm réo gọi...
Ấm êm hạnh phúc một thời
Nguyệt EmXưa
Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016
Ru Khúc Mai Sau - Thơ Nhạc Nghiêu Minh
Người luôn nuôi giấc mơ
Mai sau tình trở về
Người chào đón thanh xuân
Vẫn còn những đam mê
Người mang theo giấc mơ
Trong mùa nắng qua đời
Những chiều sau vẫn đẹp
Nên môi tự tìm về môi
Qua mỗi đời nhắm mắt
Là mỗi đời nợ nhau
Nếu tình là cung bậc
Làm cuộc hẹn mai sau
Chim bay về phương ấy
Tìm một thời lang thang
Kỉ niệm đầy sóng dậy
Kể nhau tuổi đá vàng
Người luôn nuôi giấc mơ
Buông bỏ một kiếp buồn
Người bước vào cõi lạ
Nghe tình ấm vô cùng
Còn bao tuổi chiêm bao
Bên hiên cũ với ngưòi
Nơi bao mùa quyến rũ
Ru tình khúc mai sau
NGHIÊU MINH
Tôi đã nhìn ra em ở đâu - Thơ Nguyễn Đức Tùng
Tôi đã nhìn ra em ở đâu
Sao khuya lộng lẫy sáng chân cầu
Vậy mà chớp mắt em đi mất
Sông trả vai người trưa nắng cao
Tôi đun thêm củi vào lửa đỏ
Khói xanh bay em cũng về rồi
Em về áo cởi đường hư ảo
Nghĩa cũ càng than củi tôi ơi
Có khi tôi bỗng mờ như nắng
Lẩn lút bay vào trong tóc em
Nhiều khi nắng ở tôi đi mất
Tận cuối trời xa lại kiếm tìm
Nhiều khi lịch sử tàn như lửa
Vun quén tro tàn tôi nhớ ra
Em có định làm con chim lạ
Hiểu tiếng người hót ở trong hoa.
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
"THỜI ĐẠI TÔI ĐANG SỐNG - Thơ NGUYỄN THỊ THANH YẾN
Thời đại tôi đang sống
Trẻ con học chữ cái không bắt đầu bằng chữ a
Tiếng gọi đầu tiên không phải là bà
và trên vai đã chất chồng khoản nợ
Thời đại tôi đang sống
Cứ mở mắt là thấy mình khó ở
Tháng tư vấn vương hoa sữa
Đông sang vẫn nóng như hè
Trẻ con không đón hè bằng những tiếng ve
mà bằng iphon, ipad
Thức ăn ngập tràn các market
Nhưng nuốt vào mồm là ngập hoá chất dư thừa
Thời đại bây giờ ai cũng như lừa
Chỉ biết phận mình, thản nhiên bịt tai còn mặc đâu thiên hạ
Vào trang các hót gơn hót boi like còm tung lả tả
Chuyện xã hội đau nhưng nhức lại im lìm
Thời đại bây giờ con người sống thiếu hẳn trái tim
Mượn gió bẻ măng, gắp lửa bỏ tay người đâu ra mà nhiều thế
Thượng tầng nát bươm hạ tầng lẽ nào không thể
Ngỡ các đấng nam nhi đang mặc váy thay quần
Xã hội bây giờ người chế tạo máy bay lại là nông dân
Ông tiến sĩ cất bằng đi nuôi lợn
Người hiền lành luôn thua người bặm trợn
Chân thực ngủ vùi cho xảo trá lên ngôi
Thời đại bây giờ thủ khoa là con hộ đói mà thôi
Nhưng tuổi trẻ tài cao đương nhiên là con sếp
Bài thơ thần ngàn đời bất diệt
Bỗng đâu tan vì cái mới lên ngồi
Thời đại bây giờ thiên hạ um xùm vì mất một con ruồi
Con voi lọt qua lỗ kim thì thản nhiên công nhận
Lấy hoạt động từ thiện nuôi thân còn mang lòng thù hận
Rắp tâm gieo tiếng ác cho người
Thời đại gì mà thương cái thân tôi
Bao chuyện trái ngang cứ vờ như không biết
Tai vẫn tinh mà như bị điếc
Miễn sao không vơi cơm vơi gạo nhà mình
Có những lúc trách mình rồi lại tự phân minh
Phận mình đàn bà biêt sinh con nuôi con là đủ
Những thứ lớn lao mang tầm vũ trụ
Xin nhường cho cánh đàn ông...
Đã thế rồi mà nhiều khi vẫn thấy lông bông
Ngơ ngác trước “Bụi Chương Mỹ, đĩ Đồ Sơn”
có khả năng trở nên thành ngữ
Niềm tin lung lay trước một xã hội hèn, mình cũng hèn đủ thứ
Dạy con thế nào đây trước bộn bề sóng gió cuộc đời
Tự thấy mình như kẻ dở hơi
Dẫu không còn trẻ vẫn muốn sinh thêm đứa nữa
Lại lo lúc ra đời trán con in dòng chữ
“Nợ ngân sách" mẹ ơi!!!"
NGUYỄN THỊ THANH YẾN
Tóc Tơ - Thơ Ngọc Quyên
Em đi dãy núi mờ sương
Mai nầy cách biệt dặm đường nhớ nhau
Mây ngàn nguyệt khuyết trăng sao
Ai hay sầu đắm tinh vào phù vân.
Như mưa hay dấu lệ ngân
Yêu thương đời kiếp chỉ ngần ấy thôi
Tóc dài theo gió buông lơi
Sợi rơi vương áo , hỡi người dấu yêu !
Tóc xưa thương nhớ từng chiều
Thu nay tàn mộng tiêu điều tóc tơ
Sợi mềm buộc mãi vần thơ
Cho heo may lạnh chơ vơ tình buồn.
Mưa trên ngày tháng còn vương
Giọt tình đẫm ướt yêu thương ngút ngàn
Dẫu đời đôi ngã ly tan
Ngàn thu em đợi , đá vàng khắc ghi .
Tóc buồn vương áo người đi
Là tình em đó xuân thì đã trao
Tóc còn tâm khúc thuở nào
Dài theo nỗi nhớ úa màu tuyết sương.
Tóc còn hương ấm người thương
Trăm năm tơ tóc vô thường có nhau.
Ngọc Quyên
Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016
Tội Nghiệp Mùa Thu - Thơ Bình Dương Nguyễn Thị Ngoan
Tối qua hừng hực nắng tàn
Sáng ra đã thấy lá vàng đầy sân
Thu về gió chuyển mây vần
Mưa rơi giọt tủi bâng khuâng lòng người
Mùa Thu nào tươi cười
Cứu quốc theo chân người
Thu nay quay trở lại
Đất nước đã bán rồi
Mùa Thu nào hăm ba
Theo đảng giữ sơn hà
Trở về thành tội phạm
Đảng cướp đất cào nhà
Mùa Thu nào sơn guốc
Thiến lợn cai cặp rằng
Nay trở thành tỉ phú
Nhờ bán nước buôn dân
Thu nầy dân hoan ca
Tình đồng chí thiết tha
Ngọt bùi đảng giành tất
Tám viên kẹo chia ba
Mùa Thu nào chinh chiến
Mẹ đào hầm dấu con
Nay con ngự lầu son
Mẹ mòn đường khiếu kiện
Mùa Thu nào sanh Bắc
Đảng bắt phải tử Nam
Đảng đã nứt túi tham
Con chưa tìm được xác
Bao nhiêu hồ lệ rơi
Bao than oán ngất trời
Bao máu xương ngập đất
Thương quá mùa Thu ơi
Mùa Thu mùa Vu Lan
Mùa xà tội thi ân
Nhi đồng mừng trăng sáng
Chức nữ gặp Ngưu lang
Mùa Thu mùa nghệ nhân
Nhã ngọc phóng bút thần
Cung đàn tim réo rắt
Lưu danh phẩm thế gian
Ai nở đem mùa Thu
Nhuộm nắng oán trăng thù
Dầm gió hèn mưa ác
Ôi, tội nghiệp mùa Thu
Bình Dương Nguyễn Thị Ngoan
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)